529- TRẢ LỜI CHO TU SĨ
(38:58) Như
Thầy trả lời cho mấy con có những câu hỏi:
Hỏi: Có người nói rằng bậc A-la-hán
còn tham.
Đáp: Thì Thầy chỉ cho mấy con một
giây A-la-hán. "Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự".
Mấy con ngồi lại trong một giây, mấy con thấy trong một giây đó, có cái tâm
tham chỗ nào không? Không. Nhưng mà cái giây đó, mấy con không bảo vệ nó thì đến
giây thứ hai, thì mấy con đã mất nó rồi.
Có một niệm
khởi vào là mấy con đã mất cái "Tâm bất động, thanh thản, an lạc,
vô sự". Thì cái trạng thái mà A-la-hán là cái trạng thái tâm vô lậu,
thì nó đã mất cái vô lậu đó, thì nó có tham, sân, si chứ sao. Mấy con trở về
cái tâm phàm phu hữu lậu của mấy con rồi, cho nên mấy con lầm. Rồi mấy con, mới
có tới tham, sân, si.
Còn một bậc
A-la-hán, người ta sống từ ngày này đến ngày khác, từ năm này đến năm khác, người
ta vẫn có một tâm bất động đó thì làm sao còn tham, sân, si lọt vào đó được. Chứ
đâu phải như mấy con bây giờ, A-la-hán có từng giây, chứ chưa dám nói từng
phút. Mà một giây mấy con xét thấy A-la-hán có tham, sân, si trong đó không? Đã
vô lậu, A-la-hán là vô lậu, vô lậu là không còn tham, sân, si. Mà vô lậu còn
tham, sân, si là A-la-hán gì?
(40:16) Cho
nên ngài Đại Thiên, Ngài Đại Thiên trong cái thời của Bộ Phái, Ngài Đại Thiên
nói A-la-hán còn xuất tinh. Thầy nói: xạo! Tâm thanh tịnh thì phải thân thanh tịnh.
Cho nên vấn đề này là cái vấn đề của người không còn tham dục, tâm thanh tịnh
thì thân nó theo đó mà nó thanh tịnh, thì làm sao có xuất tinh, mà gọi là bậc
A-la-hán còn xuất tinh? Còn dâm dục à?!Thân còn dâm dục. Tâm hết dâm dục mà
thân còn dâm dục à? Đó là cái sai, mấy con!
Ở đây đã là
bậc A-la-hán, mà A-la-hán là tâm vô lậu. Mà tâm vô lậu thì phải có cái lực của
vô lậu. Người có cái lực vô lậu, làm chủ được sự sống chết rồi mà còn dục? Mà
còn xuất tinh còn dục? Mấy con nghĩ như thế nào? Có đúng không?
Cái ông này
chẳng biết A-la-hán là cái thứ gì, chỉ biết cái danh từ nói mà thôi. Cho nên tất
cả các vị Tổ mà nói sai đều bị Thầy dập hết. Bởi vì nói sai tức là phỉ báng Phật
giáo. Cho nên mấy con nói sai là mấy con tự mình đã phỉ báng Phật pháp. Mấy con
sẽ tội, và cái tội đó là không bao giờ mấy con tu chứng quả A-la-hán. Bởi vì
mình phỉ báng nó, mình chê bai nó, làm sao mà mình thực hiện được cái tâm đó.
Cho nên mỗi
cái gì mình hiểu rõ thì mình mới dám nói, mà không hiểu đừng có phát biểu ngôn
ngữ của mình. Bởi vì lời nói của mình là một hành động nhân quả, phải cẩn thận!
Bởi vì nhân nào thì quả nấy. Mình đã chê bai nó rồi, tức là mình phỉ báng nó rồi
thì cái nhân đó, cái quả đó thì sẽ gặt lấy, không thể nào tránh khỏi.
Cho nên, người
tu sĩ của đạo Phật cẩn thận phát biểu ngôn ngữ lời nói của mình dè dặt. Biết rõ
thì nói, không biết rõ thì không nên nói đại, nói đùa. Nói theo kiến giải, tưởng
giải của mình. coi chừng! Vì vậy mà Nhân Quả không tha thứ cho mình.
(42:18) Cho
nên ở đây Thầy trả lời để thấy cho biết rõ, chữ A-la-hán là dịch từ tiếng Phạn.
Người Tàu dịch từ tiếng Phạn ra dịch âm, còn chữ vô lậu là dịch nghĩa. Còn
chúng ta Việt Nam là chúng ta dịch ra ngôn ngữ Việt Nam là tâm không còn đau khổ,
phiền não. Không còn giận hờn, không còn đau khổ trên thân tâm. Tức là thân tâm
không còn đau khổ.
Người chứng
quả A-la-hán là người chứng quả không còn đau khổ trên thân tâm này. Là người
làm chủ được bốn sự đau khổ sanh, già, bệnh, chết. Làm chủ được sự sống chết,
muốn chết hồi nào chết, muốn sống hồi nào sống. Người đó, cái tên, cái danh từ
A-la-hán là cái danh từ của cái người làm chủ được sự sống chết. Là chấm dứt được
tái sanh luân hồi, không còn tái sanh luân hồi. Người đó muốn chết hồi nào chết,
muốn sống hồi nào sống.
Nhưng người
Trung Hoa họ dịch tiếng Phạn bằng âm là A-la-hán, bằng nghĩa là “vô lậu” làm
chúng ta khó hiểu. Chữ “vô lậu” có nghĩa là không còn đau khổ. Việt Nam chúng
ta cái nghĩa của nó là không còn đau khổ. Người chứng không còn đau khổ, quả của
đạo Phật là quả không còn đau khổ, có vậy thôi. Chứ không phải A-la-hán là cái
gì cả. Mà anh còn đau khổ, còn tham, sân, si là không phải A-la-hán. Cái nghĩa
Việt Nam rất rõ ràng.
Cho nên
chúng ta mục đích đi tu theo đạo Phật là mục đích để đạt được cái sự sống không
còn đau khổ. Không còn đau khổ nào hết, thì đó là cái quả của cái người tu theo
đạo Phật. Đó thì hôm nay Thầy trả lời cho mấy con biết bậc A-la-hán không còn
tham. Nếu còn tham, sân, si thì không phải A-la-hán. Và A-la-hán không còn xuất
tinh. Kẻ nào, người nào mà còn xuất tinh thì người đó chưa chứng A-la-hán. Mà
tâm nhớ nhung về sắc dục, về nữ sắc là người đó tu muôn kiếp cũng không chấm dứt
tái sanh luân hồi. Vì con đường tái sanh luân hồi là con đường dâm dục. Người
tu sĩ đạo Phật rất là sợ hãi, con đường đó luôn luôn tiếp tục tái sanh. Làm con
vật, làm con người đều phải đi qua con đường đó, con đường dâm dục.
(44:52) Cho
nên ngày nào mà còn móng tâm dâm dục là ngày đó phải diệt ngay liền tức khắc.
Phải nhìn thấy, phải quán xét đây là con đường đau khổ muôn đời muôn kiếp của
chúng ta. Như vậy là phải dẹp nó liền tức khắc, không được để trong tâm chúng
ta tiếp tục khởi niệm dâm dục là chúng ta tự giết mình.
Cho nên một
khi tu tập xong, thì mới thấy được cái tâm sắc dục đã diệt sạch ngàn đời. Còn
bây giờ là còn khởi tâm trong những cái sắc dục. Các con đừng nghĩ rằng một cụ
già tám mươi tuổi hết sắc dục. Không! Những cái người tu mới hết sắc dục mà
thôi, chứ đừng nói tôi già rồi tôi không có sắc dục. Cơ thể của quý vị yếu, vậy
thì thân tâm của quý vị chưa hẳn đã hết sắc dục. Cho nên ở đây phải hiểu biết
được điều gì có lợi ích hay không lợi ích.
(45:40) Ở
đây có một câu hỏi:
Hỏi: Bây giờ bị hôn trầm, thùy miên,
buồn ngủ thì phải phá như thế nào?
Đáp: Đã Thầy trang bị cho mấy con đã
có những pháp, chỉ cần phải siêng năng tu tập. Biết mình tuổi trẻ thì phải ham
ăn ham ngủ, cái nghiệp của mình. Tại sao có người thì ngủ ít, mà có người thì
ngủ nhiều? Tức là cái nghiệp của mình nặng thì mình lại ngủ nhiều, ngồi đâu gục
đó, ngồi đâu. Nhất là sống độc cư thì lại càng ngủ nhiều hơn. Còn đi ra nói
chuyện thì ít buồn ngủ lắm, sống một mình rồi mới biết hôn trầm, thùy miên.
Cho nên ở
đây chúng ta có những phương pháp để thực hiện. Nhưng mà phương pháp, không có
nghĩa là chúng ta bừa bãi trên phương pháp đó. Tu tập phải có sự nhiệt tâm trên
từng bước đi. Tu học phải có nhiệt tâm trên từng hành động của chúng ta. Cái chữ
danh từ "nhiệt tâm" là đức Phật đã nhắc nhở chúng
ta.
Còn cái này
đi kinh hành vậy, đi có đi vậy thôi, chứ sự thật ra chúng ta chưa phải nhiệt
tâm, cho nên hôn trầm không phá. Còn ăn thì chúng ta đi thôi, dần dần đi chơi,
đó là cách thức chúng ta không phải. Đi ở trong thất chúng ta, mỗi bước đi là một
nhiệt tâm của chúng ta. Nhất định là phải chiến thắng giặc hôn trầm, thùy miên,
thì chúng ta mới thắng được. Chứ đâu là chúng ta tu tập theo pháp Phật mà tu
chơi, các con coi thường Phật pháp quá độ.
Mà đức Phật
đã trang bị cho chúng ta những phương pháp để phá cái hôn trầm, thùy miên. Để
giúp chúng ta thoát ra khỏi một cái tâm si mê của mình, một cái tâm lười biếng
muôn đời, muôn kiếp. Thế mà tu chơi để nuôi dưỡng nó, để làm cho nó nhọc nhằn
chứ có lợi ích gì?!
Cho nên
không tu thôi, mà đã tu Phật pháp là phải nhiệt tâm. Phải đem hết sức lực của
mình ra tu, mới cứu mình, chứ không thể nào tu lơ mơ, tu cầm chừng. Cho nên một
người mà nhiệt tâm tu tập thì trong vòng từ một tháng đến ba tháng, sáu tháng
mà hôn trầm, thùy miên đã quét sạch không còn. Còn cái người mà tu không nhiệt
tâm, giờ tu bao lâu cũng không hết hôn trầm, thùy miên. Chỉ có nhiệt tâm, chỉ
có ý chí dũng cảm quyết định là phải diệt sạch, thì mới diệt sạch. Đó là Thầy
trả lời về vấn đề ngủ nghỉ của mấy con.
(47:54) Có
người hỏi Thầy về canh giữa.
Ở đây canh
giữa của đức Phật như hồi nãy Thầy có trả lời sơ rồi. Trong thời đức Phật tại
sao mà người ta không ngủ?
Người ta
canh giữa, người ta sinh hoạt suốt. Người ta nghỉ, người ta còn nhắc nhở bảo phải
dậy, chứ không có được nằm. Thì như vậy rõ ràng là quá nhiệt tâm tu tập. Vì trước
mắt người ta thấy sanh tử, nó luôn luôn nó úp chụp chúng ta, nó đến với chúng
ta thình lình không biết giờ phút nào. Cho nên trong thời đức Phật đã nhắc nhở
chúng Tỳ kheo thấy rõ các pháp vô thường. Vì thế không lúc nào mà chúng ta có
thể trở tay kịp với nó. Cho nên chúng ta đâu còn tha thiết gì ngủ nghỉ.
Nhưng ở đây
Thầy biết cái nghiệp của mấy con quá nặng! Thầy chia ra thời khóa biểu cho mấy
con tu tập, giờ nào ra giờ nấy. Giờ đang tu tập mà buồn ngủ, nhất định là chết
bỏ, chúng ta sẽ quét ra. Giờ trưa ăn cơm rồi, Thầy còn cho mấy con được thời
gian để ngủ nghỉ, thì mấy con cứ giữ đúng giờ giấc đó mà tu tập.
Rồi lần lượt
sẽ dần tăng lên chứ đâu phải cứ về đó tu hoài, các con hiểu chưa? Chứ đâu phải
một phút mà mấy con theo đúng cái thời khóa này của các bậc Thánh Tăng thì mấy
con chết còn gì. Mấy con tu sao nổi? Cái nghiệp của mấy con như núi, mà tu tập
như các vị Tỳ kheo trong thời đức Phật thì làm sao tu được?
Cho nên vì vậy
mà các con theo thời khóa biểu, giữ gìn giờ nào ra giờ nấy, không được ngủ sai
giờ. Tối thì bảy giờ tu đến mười giờ. Mười giờ đi ngủ đến hai giờ thức dậy. Rồi
thức dậy thì tiếp tục tu tới năm giờ sáng. Mấy con thấy tu tập như vậy, nó có
giờ có khắc để giữ gìn, lần lượt tăng dần lên, thấy cái sự hôn trầm, thùy miên
giảm.
Bởi vì mỗi lần
hôn trầm, thùy miên thì mình đã dùng phương pháp của Phật để dập hết. Thì như vậy
làm sao có hôn trầm, thùy miên được? Và cứ lần lượt chúng ta tăng lên. Và cuối
cùng ban ngày chúng ta không nghỉ, không nằm nghỉ lại. Và ban đêm chúng ta còn
giữ gìn giới, nghĩ lại năm giới. Và đồng thời khi ban ngày đã tăng được thì lúc
bấy giờ chúng ta tăng dần lên trong ban đêm. Và cuối cùng thì chúng ta thực hiện
đúng thời khóa của đức Phật và trở thành những bậc Thánh Tăng trong thời đức Phật.
(50:21) Ở
đây cái thời khóa này để dạy cho những bậc Thánh Tăng. Bởi vì chúng ta thấy rõ
ràng canh giữa nằm nghỉ, chứ không có ngủ. Thì đó là những bậc Thánh Tăng, chứ
không phải là những người phàm phu. Chúng ta thấy, cái vấn đề của đức Phật đưa
ra cái thời khóa. Cái bài pháp mà nó đạt cái thời khóa tu tập để xác định được
cái thời gian tu tập trong thời đức Phật.
Ngày xưa đức
Phật đâu có đồng hồ, chỉ có canh đầu, canh giữa và canh cuối. Các con thấy điều
này rất rõ ràng. Mà chỉ có dạy trong ban đêm, còn ban ngày thì luôn luôn tẩy trừ
tất cả các chướng ngại pháp trong tâm của chúng ta mà thôi. Lúc nào cũng tẩy trừ
hết, không có giờ nào là không tẩy trừ. Đó là cái phương pháp tu của chúng ta
ngăn ác diệt ác trong Tứ Chánh Cần.
Bây giờ mấy
con đã biết rồi, vậy thì mấy con phải cố gắng thực hiện. Cho nên giờ giấc Thầy
xin trả lời cái câu hỏi đó, là giờ giấc thì hiện giờ phải theo thời khóa của Thầy
tu tập. Biết mình căn cơ thấp mà đòi hỏi muốn tu cao như Phật, làm sao tu được?
Rồi mấy con
sẽ cố gắng thức. Rồi mấy con sẽ biết được hôn trầm, thùy miên và cơ thể của mấy
con sẽ dập mấy con tan nát. Vì đó là mở một mặt trận chiến đấu với giặc sinh tử
luân hồi. Mà chiến đấu với giặc sinh tử luân hồi thì hôn trầm, thùy miên, vọng
tưởng, cảm thọ sẽ là những đối tượng đấu vật mấy con. Những sự cảm thọ bệnh đau
trên thân mấy con dập mấy con, mấy con còn sức đâu mấy con tu tập? Cho nên
không khéo mấy con thức để phá hôn trầm, thì mấy con lại bị cảm thọ, bệnh tật sẽ
đến với mấy con.
(52:10) Trong
câu thứ hai có hỏi Thầy là: Cái khi mà đi khất thực đến chỗ trai đường thọ thực.
Về thì chúng con có thể khất thực xong rồi đến trai đường, như hồi này Thầy đã
dặn. Dù là chỗ trai đường để mà thọ thực gần, nhưng chúng ta cũng đứng ở một điểm.
Để sau khi chờ mọi người đều khất thực xong, chúng ta đồng về trai đường. Và
khi bước vô trai đường, chúng ta ngồi an tọa ngay ngắn hàng, theo hàng thứ lớp.
Xong xuôi rồi mới bày bát ra đồng thời một lượt. Đó là gọi là thân hòa
đồng trụ theo đúng lục hòa trong chúng Tỳ kheo, mà đức Phật ngày xưa
đã dạy, có lục hòa. Như vậy mấy con đã hiểu được câu trả lời này.
(53:00) Còn
tất cả những bài pháp mà trước kia Thầy dạy thì hôm nay, nó chưa phải lúc mà
chúng ta đã đem lại để dạy cho những người khác. Vì đây là những bài pháp mà Thầy
đã chuẩn bị cho mấy con đã được học qua, đó là cái phước của các con trong lớp,
trong các lớp của các con.
Còn những
bài pháp này được sắp theo thứ tự, thứ tự từ lớp thấp đến lớp cao. Sau này
chúng ta tổ chức bài này học ở lớp nào và bài khác học ở lớp nào. Chứ không phải
người mới vô cũng được học chung chung, cũng được đọc nghiên cứu chung chung,
không phải.
Phải được
truyền đạt, phải được chỉ dạy, phải được hướng dẫn, phải được là trao đổi nhau
từng ý kiến để hiểu qua những đức hạnh, những oai nghi tế hạnh. Mặc dù những
bài rất xúc động, làm chúng ta thấy những hành động đạo đức cao thượng vốn có.
Nhưng nó đã đi qua, vì chúng ta đang tiến bước để chúng ta trở thành những người
tu sĩ giải thoát hoàn toàn. Chứ không phải còn lo cho những người sau được.
Những người
sau là những người chưa đủ duyên. Đến để nhìn thấy, nghe được chút nào hay chút
nấy, chứ chưa phải được mở lớp cho họ học tập. Chương trình của đạo Phật phải
có lớp lang đàng hoàng. Bởi vì từ xưa đến nay chưa có lớp, chưa có bài vở cụ thể.
Cho nên người nào tu như thế nào cũng tùy theo cái đặc tướng, đặc tính của họ để
hướng dẫn cho họ cách thức tu, để cho có pháp tu.
Chứ sự thật
ra thì bắt buộc họ phải đi vào từ lớp cơ bản cho đến lớp Thiền Định, chứ không
thể đi ngang xương như vậy được. Đây là một cái chương trình giáo dục đào tạo,
chứ không phải là muốn học như thế nào học. Cho nên khi mà muốn mở có trường lớp,
thì phải có sự chiêu sinh. Thông báo cho tất cả mọi người, hôm nay Tu viện Chơn
Như đã mở một cái lớp học vì các vị quý tu sĩ tất cả khắp trong nước. Nếu ai muốn
về tu học lớp này, thì nên đăng ký trước ngày giờ nào. Chứ không phải đi ra đi
vô, muốn tu học như thế này thì không thể được. Ai ở đây mà có năm ba người,
hai người mà mở một lớp học, thì một người đến dạy, rồi bài vở như thế nào đây?
Tất cả những này đều phải đi qua một cái giáo trình, giáo án dạy rõ ràng, cụ thể
từng lớp học thì mới có sự ích lợi.
(55:37) Còn
hiện giờ quý vị đến đây để tham dự, để học được bài nào tốt bài nấy. Chứ không
thể nào mà chúng ta, mình đem lại những cái bài cũ, để giúp đỡ cho những người ấy
được. Và chúng ta đang thời gian rất quý cho bản thân của chính mình, để cho
mình còn đi tới nơi tu tập.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét