539- TĂNG ĐOÀN - NƠI CỦA NHỮNG CON NGƯỜI Ý CHÍ
(27:27) Đạo Phật là đạo tự giác, tự nguyện, cho
nên mấy con phải lấy cái sức của mình. Từ cái chỗ đi khất thực cho đến cái chỗ
ăn uống của mình, không nên nhờ một người nào khác, trừ ra khi bệnh đau. Mà khi
bệnh đau thì được ở trong chung trong tập thể thì người ta sẽ phái một người
đến lo lắng cho mình, chứ không được mình tự nhờ người khác. Khi các con bệnh
đau thì cái người ở bên thất của mấy con hãy báo cho cái người mà quản chúng,
lãnh chúng trong Tu viện. Người ta sẽ tìm cách, người ta sẽ đưa người đến lo
lắng hoặc là mình bệnh đau, người ta sẽ đưa vào một khu an dưỡng. Nếu là mình
không được đẩy lui bệnh của tự mình thì người ta sẽ có điều kiện người ta giúp
đỡ mình.
Và đồng
thời trong Tăng đoàn của chúng ta, Thầy báo cho mấy con biết, khi bệnh đau thì
hãy báo cho cô Út nhờ báo cho Thầy biết, để Thầy đến Thầy giúp đỡ con để vượt
qua cái cơn đau. Chứ đừng có đi bác sĩ, đừng có nhờ người khác hoặc những người
thân nuôi dưỡng mình thì không được. Họ đem cái ái kiết sử của người thân, mấy
con đau mà người thân đến nuôi là mấy con bị ái kiết sử, mấy con không giải
thoát.
Người ta
sẽ đưa một vị thầy đến đó trợ giúp cho mấy con, đủ tinh thần dũng cảm để chiến
thắng với cảm thọ. Và đồng thời Thầy đến đó để sách tấn và giúp đỡ ý chí dũng
mãnh của các con để đối trị với cảm thọ. Các con tự dùng pháp Phật đẩy lui tất
cả những bệnh này bằng sức tín lực của chính mình, chứ không cần đi bác sĩ.
Chết bỏ! Ở đây chúng ta đến giai đoạn này mà còn đi bác sĩ là hèn nhát. Tu tập
nhất định là phải tự mình cứu lấy mình, làm chủ được bệnh tật, đẩy lui các
chướng ngại pháp. Không cần phải đi bệnh viện, bác sĩ nào cả, không cần uống
thuốc!
(29:36) Nếu mấy con biết sức của mình chịu đựng
nổi thì ở trong Tăng đoàn để tiến tới giai đoạn tu tập thiền định. Nếu thấy sức
mình mà tu tập không được thì nên rời khỏi Tăng đoàn. Tăng đoàn là chọn lấy
những người gan dạ, ý chí, dũng mãnh. Không thể nhận lấy những người hèn yếu,
không can đảm, không ý chí thì đừng ở trong Tăng đoàn của chúng ta. Những người
quyết sống quyết chết với giặc sinh tử thì vào Tăng đoàn để mà chúng ta mở mặt
trận chiến đấu giặc sinh tử. Chết bỏ! Nhớ những lời Thầy dạy! Để chúng ta thoát
được qua một giai đoạn để thực hiện được con đường của đạo Phật. Ngày xưa đức
Phật ở gốc cội bồ đề, có bác sĩ, có người nào chăm sóc đức Phật đâu? Đâu phải
là không đau, không bệnh? Ngồi ngoài trời thì bị cảm sương, cảm gió, thế mà vẫn
vượt qua như thường.
Chúng ta
hôm nay thành lập một cái Tăng đoàn là một cái nhóm tu tập có một ý chí, có một
chí hướng, có một mục đích rất rõ ràng. Chứ không phải lừng chừng, tu chơi,
không phải vậy. Mà tu quyết định là phải làm chủ sinh, già, bệnh, chết, chấm
dứt luân hồi. Đó là cái mục đích của những người trong Tăng đoàn. Nếu không có
mục đích tu tập như vậy thì các con hãy rời khỏi Tăng đoàn. Đó là lời khuyên
thành thật của Thầy. Đừng nên ở trong Tăng đoàn mà không ý chí, không đủ sức tu
tập, ở trong đó thì không đúng cách của người tu sĩ Phật giáo.
Các con
có nghe đức Phật nói không? Khi ở dưới cội bồ đề thì đức Phật đã nói lên một
câu nói mà đến hôm nay chúng ta còn thấy rất là đầy đủ ý chí và dũng
mãnh: "Nếu không
chứng đạo, thà chết dưới cội bồ đề. Không rời khỏi!". Thì
các con thấy lời nói như thế nào? Và Tăng đoàn của chúng ta thà chết mà không
chứng đạo thì nhất định không rời khỏi Tăng đoàn. Chứ không phải là chạy lăng
xăng qua lại như vậy.
(31:49) Cho nên ở đây mấy con phải tự giác, tự
nguyện. Còn tới đi khất thực, đi xin ăn, phải tự mình, không được nhờ vào người
khác. Phải bắt chước gương hạnh của đức Phật, tám mươi tuổi vẫn đi từ năm trăm
thước đến một cây số mà xin ăn. Còn bây giờ mấy con có đi xa vậy đâu? Thế mà
còn nhờ người khác đi xin ăn cho mình thì không đúng mấy con. Hãy cố gắng! Phải
làm đúng hạnh để chúng ta sẽ giữ trọn chánh hạnh của chúng ta.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét