16- NHÂN DUYÊN THẦY ẨN BÓNG
(00:22:30) Cho
nên hôm nay Thầy về đây là vì trong một năm ra đi khỏi Tu Viện, mục đích cũng
có duyên, chứ không phải không duyên. Có duyên mới ra đi, ra đi không phải bỏ
Tu Viện mà ra đi để viết sách. Thời gian của Thầy nó không còn dài lắm. Bởi vì
tuổi đời Thầy cũng lớn rồi, đâu phải còn nhỏ. Cho nên những giờ phút mà có còn
lại Thầy tập trung hết sức mình để viết những bộ sách đạo đức. Các con thấy như
bộ sách Tam Quy bây giờ đâu có, còn ở trong đầu của Thầy. Rồi một cái tạng kinh
nó rải rác biết bao nhiêu là hành động đạo đức của đức Phật, của chúng thánh
Tăng. Ai mà kết tập lại những hành động này để trở thành một cuốn sách, để cho
mấy con đọc. Hay là mấy con phải lật cái tạng kinh ra rồi đi tìm. Nhưng mà tìm
mấy con có thấy được cái hành động nào đâu. Một, hai cái chứ mấy con làm sao mà
gom góp được. Có phải không?
Một cái người
mà người ta có chuyên môn, người ta có đủ trí tuệ, người ta mới gom góp lại những
cái hành động đạo đức của đức Phật. Mới trở thành một cái bộ Tam Quy: Quy Y Phật,
Quy Y Pháp, Quy Y Tăng. Đó mấy con thấy không. Đây là cái công trình còn làm rất
nhiều.
Rồi bây giờ
mấy con mới học Ngũ Giới, mà cái bộ sách Ngũ Giới thì mới có được tới cái giới
Chung Thủy. Còn cái giới Đức Thành Thật và cái giới Đức Minh Mẫn. Các con thấy
nó còn những cái bộ sách đó cần phải viết. Thay vì một bộ, một cái giới ấy nó
phải ít ra, nó phải đầy đủ, thì nó phải 6, 7, 8 trăm trang giấy.
(00:24:08) Mà
chỉ viết có một tập 3 trăm mấy chục trang, 4 trăm trang thì làm sao mà đủ 1 cái
đức hạnh, 1 cái giới luật.
Mà viết 1
cái đức hạnh giới luật mà 7, 8 trăm trang như vậy, đâu phải là ngồi viết cái có
liền đâu?
Nó phải có
thời gian mấy con. Nó phải suy nghĩ đắn đo. Vì đạo đức nhân bản là phải lấy cái
không nhân bản của con người mà nói cái nhân bản. Chứ không thể nào muốn viết
là viết, muốn ghi là ghi, không phải vậy đâu. Nó phải có sự đắn đo, suy nghĩ rất
kỹ để cho nó thực hiện được cuộc đời đạo đức của con người. Đó là cái đạo đức
nhân bản.
Còn nhân quả
là phải nói lên được cái nhân nào mà đem đến cái quả nào cho nó cụ thể, rõ
ràng. Từ cái thân của chúng ta cho đến cái ý của chúng ta, cho đến cái lời nói
của chúng ta, nó sẽ đưa đến những cái quả như thế nào. Thì như vậy mới gọi là bộ
sách đạo đức nhân quả, nhân bản- nhân quả. Còn nếu không thì làm sao nói được
nhân quả được. Vậy thì nó đòi hỏi công lao Thầy phải còn rất nhiều.
Ai là người
đứng thay Thầy mà viết những bộ sách này? Chưa, chưa có người. Cho nên những điều
mấy con cố gắng học, cố gắng tập luyện, cố gắng xả tâm, xả chừng nào tốt chừng
nấy để xứng đáng trở thành là những người đệ tử của Chơn Như, là những người đệ
tử của Phật.
Gương hạnh
hình sắc của mấy con hôm nay là hình sắc của đức Phật ngày xưa. Chỉ còn ba y, một
bát, không còn gì nữa hết. Những tâm niệm của mấy con phải cố gắng khắc phục, phải
tìm cách để giải quyết cho gia đình của mình. Trong mấy con còn có những người
thân chứ đâu phải không có người thân. Không phải mỗi chút chúng ta phải … điều
gì chúng ta cũng phải chạy về nhà thăm. Không phải vậy đâu mấy con. Bây giờ
phương tiện giao thông chúng ta rất tiện lợi. Ở đây chúng ta chỉ cần gọi điện
thoại nói về gia đình của mình như thế này, thế này. Ba mẹ hãy thương con hay
hoặc là chú bác, anh chị hãy biết thương người tu hành như thế nào?
(00:26:27) Vì
nhiệm vụ tu hành nó không phải đơn giản, ví dụ như bây giờ mấy con đang ở đây
tu tập như thế này. Bỗng dưng có chuyện gì mấy con đi ra khỏi cửa Tu Viện, mà
khi khỏi cửa Tu Viện rồi thì mấy con biết bao nhiêu ác pháp nó sẽ tác động vào
thân tâm của mấy con. Nó đổ dồn dập, mấy con đi ra nhìn thấy một cái tai nạn
giao thông có người giãy chết. Cái hình ảnh đó, cái sự đau khổ đó nó sẽ ghi vào
trong tâm mấy con, mấy con làm sao mấy con móc ra được, buông xuống được không?
Thấy 2 người đó đánh lộn nhau thì mấy con bảo xóa đi, bỏ đi có được không?
Hay là khi
trở về Tu Viện rồi ngồi thấy hình ảnh nó hiện ra, nó sẽ đổ dồn vào. Khi chúng
ta ở trong Tu Viện thanh tịnh như vậy, chứ bước ra khỏi cổng Tu Viện thì nó đổ
dồn vào. Nó đầy ắp trở lại, bao nhiêu chuyện đời, bao nhiêu tham, sân, si ngoài
đời nó sẽ đổ vào tâm mấy con. Rồi mấy con trở về mấy con tu tập được, mấy con xả
biết hết không?
Cho nên
chúng ta chỉ cần khuyên lơn, nhắc nhở cho gia đình hiểu biết sự tu tập rất khó.
Nói được tâm trạng của mình làm cho những người thân ở trong gia đình của mình,
cha mẹ của mình cảm thông hiểu được, con đường tu tập khó vô cùng.
Nếu không
khéo thì chúng ta tự chúng ta không phòng hộ mắt, tai, mũi, miệng, thân, ý thì
nơi đó nó sẽ 6 trần tức là các ác pháp nó sẽ tuôn vào trong tâm chúng ta. Chừng
đó chúng ta không làm sao mà chúng ta ngăn chặn được. Và tu mãi, tu mãi cuối
cùng chỉ ức chế tâm mà thôi. Không bao giờ tham, sân, si ly hết.
(00:28:07) Cho
nên khi không tu thôi, thành lập giáo đoàn rồi thì chúng ta cân nhắc rất kỹ lưỡng
mấy con, rất kỹ lưỡng. Nếu con đường Giới Luật Đức Hạnh mà chưa xong thì mấy
con tu tập đến Thiền định mấy con chẳng biết tu cái gì hết.
Thầy nói thật
sự, tại sao vậy mấy con cứ ngỡ tưởng rằng mình ngồi nhiếp tâm, ngồi tâm bất động
không niệm khởi, không vọng tưởng là Thiền định. Không phải, Thiền định như vậy
không đúng đâu mấy con.
Ở đây chúng
ta phải hiểu muốn mà nhập các định thì chúng ta phải luyện nội lực. Hầu hết có
một số người tu nhiếp tâm dừng vọng tưởng thì chúng ta lọt định tưởng. Cho nên
nhiều khi trong đầu chúng ta nghe lẩm nhẩm những cái pháp tác ý, tác ý liên tục
ở trong đó là chúng ta đã trở thành một cái thói quen của tưởng mất rồi, sai mất
rồi.
Ở đây chúng
ta muốn tu tập giai đoạn Thiền định là Giới Luật phải thanh tịnh. Như trong các
con người nào giữ Giới Luật thanh tịnh, tâm bất động được, ai nói gì mình như cục
đất thì lúc bấy giờ mới được tu tập rèn luyện nội lực. Người ta hướng dẫn mình
phương pháp để rèn luyện nội lực. Chứ không phải hướng dẫn mình ngồi đó ức chế
tâm cho hết vọng tưởng. Các con hiểu cái lối hiểu của mấy con là cái lối hiểu của
Đại thừa, của Thiền tông nghĩ rằng ngồi để nhiếp tâm trong hơi thở để cho đừng
có niệm khởi, đừng có vọng tưởng là chúng ta thành công. Cái đó là cái hiểu từ
xưa đến giờ. Cho nên con đường tu thiền định này chẳng có lợi ích gì, chẳng làm
được những cái gì.
Các con có
nghe: "Tứ Thần Túc" người ta ở trong đó, người ta
nói: "Định Như Ý Túc", định như ý mình muốn. Vậy thì mình
phải có cái lực. Chứ còn mình muốn, ý mình muốn, mà mình không có cái lực thì
nó nhập được các định không?
(00:30:04) Bây
giờ mấy con giữ Giới Luật thì mấy con ly dục, ly ác pháp. Mà ly dục, ly ác pháp
đó, mấy con thấy cái tâm mấy con có nhập Thiền định được không? Không. Mấy con
nghe danh từ: “Ly dục, ly ác pháp nhập Sơ Thiền". Mấy
con tưởng là mình nhập Sơ Thiền không phải đâu. Ly dục, y ác pháp của Giới Luật
ấy thì mấy con được tâm bất động thanh thản vô sự. Các con có nhớ không?
Thanh thản
an lạc vô sự đâu có nghĩa là Thiền Định. Có ai bao giờ nói nó là Sơ thiền bao
giờ, có phải không?
Nhưng mà từ
cái tâm bất động thanh thản an lạc vô sự đó ở cái trạng thái bất động đó, đó.
Người ta dạy mấy con phương pháp rèn luyện được Tứ Thần Túc, được Định Như Ý
Túc. Làm cho mấy con muốn nhập định nào mấy con bảo ra lệnh liền nhập Sơ Thiền
ly dục, ly ác pháp. “Thân tâm phải ly dục, ly ác pháp nhập Sơ Thiền!” thì
ngay khi mà cái lệnh của mấy con, trong đầu mấy con muốn nhập Sơ Thiền thì thân
tâm mấy con nhập vào trong đó liền tức khắc. Nhập liền trong đó nó phải tâm bất
động của thanh thản, an lạc, vô sự của mấy con không? Không.
Nó hiện ra 5
chi Thiền: Tầm, Tứ, Hỷ, Lạc, Nhất Tâm, như vậy mới gọi là Sơ Thiền.
Còn mấy con
muốn nhập Nhị Thiền mấy con bảo: “Diệt tầm, tứ nhập Nhị Thiền!" ý
con muốn như vậy là thân tâm mấy con nhập Nhị Thiền liền tức khắc. Nó không phải,
nó không phải là mấy con ngồi mà nó nhập được. Ở đây mấy con muốn nó nhập, mà
muốn nó nhập thì tức là phải có Dục Như Ý Túc, phải không?
Muốn mà nó
làm được thì đó là nó, nó phải có lực, nội lực của chúng ta, mà không tu tập nội
lực thì làm sao có. Vậy thì bây giờ ngồi Thiền để hết vọng tưởng làm gì đây.
Còn bây giờ mấy con tu tập để mà xả tâm mấy con, thì cái tri kiến của mấy con,
cái sự hiểu biết của mấy con phải triển khai. Mà triển khai thì mấy con phải học
Đạo Đức, mấy con phải vô lớp.
Cô Diệu
Quang nhắc tới, nhắc lui để cho mấy con xả tâm, thì cái mục đích đó làm cái tri
kiến, cái sự hiểu biết này nó mới xả được cái ác pháp. Ờ, cái này nó làm khổ
mình này, cái ý nghĩ này nó làm khổ người, làm khổ mình. Cái hành động này, cái
lời nói này nó là ác ngữ này nó làm khổ mình, nó làm khổ người này. Dừng lại
không được nói cái lời này, không được làm cái hành động này. Không được suy
nghĩ cái nghĩ này, các con hiểu không?
(00:32:21) Và
vậy như vậy thì nó sẽ dừng lại. “Ngăn ác, diệt ác; sanh thiện, tăng
trưởng thiện”, các con thấy lúc này là các con đang tu Tứ Chánh Cần.
Cho nên càng học thì cái tri kiến của mấy con càng hiểu. Những gì thông suốt,
những gì cần hiểu phải, phải hiểu. Chứ đâu có phải hiểu tất cả mọi cái lung
tung hết đâu, không phải. Cái gì cần hiểu là phải hiểu. Cái gì cần thông suốt
là mình thông suốt phải không? Thì như vậy mấy con thấy trong cái vấn đề mà tu
học mấy con thì luôn luôn lúc nào mấy con cũng phải học Đạo Đức để triển khai
cái tri kiến. Để tu tập cái Định Vô Lậu, làm cho tâm mình không còn lậu hoặc, tức
là Bất Động Tâm. À, lúc này là lúc cần thiết để mình tu tập những cái này.
Cho nên lên
lớp bắt đầu từ đây mấy con sẽ học cái Đức Chung Thủy, rồi Đức Thành Thật. Tới
cái Đức Thành Thật mấy con sẽ học, một con người mà không thành thật là con người
mất uy tín, là không còn uy tín với ai. Mình nói không thật thì mình mất uy
tín. Mình nói đâu có đó là thành thật.
Cho nên cái
người mà học Đạo Đức rồi thì không bao giờ nói, nói dối được. Mà cái người mà
nói dối thì không có cái chuyện ác nào họ làm không được, phải không con, con
thấy không. Cho nên ở đây là những người đệ tử của Chơn Như, là những người tu
sĩ như mấy con, là những người cư sĩ của Tu Viện Chơn Như hãy cố gắng học. Bây
giờ thì mấy con còn lỗi lầm. Nhưng mà sau khi học được cái giới đó rồi thì nhất
định khắc phục không để cho mình lỗi lầm những điều đó.
Như mấy con
học Giới Ly Tham, mỗi mỗi, chút chút của mấy con mà khởi một tâm tham là các
con chặt đứt ngay liền, dừng lại, đây là tâm tham. Ngồi đây mà khởi sự muốn ăn,
muốn uống điều gì là không phải tham sao?
(00:34:13) Chà
bữa nay trời nắng nóng quá. Như vậy là rõ ràng mấy con không ly cái cái tâm
tham mấy con, tham mát chứ gì, tham cho nó được thoái mái chứ gì mà bây giờ
nóng nực à. Bữa nay sao mà trời lạnh quá. Các con mở miệng than ra các con đã
biết rằng đó là một cái sai của mấy con, ở trong ác pháp không ly tham.
Các con hiểu
cái tâm của mình từng chút, từng cái lời nói, từng cái ý nghĩ của mấy con, mấy
con hiểu. Dừng lại thì cơ thể của mấy con trời nóng nó sẽ thích nghi theo cái
trời nóng, nó thản nhiên. Còn mấy con mở quạt máy, mấy con làm điều này, làm điều
kia, tức là cơ thể mấy con sẽ không có sự đề kháng, mấy con làm cho nó tê liệt.
Trời lạnh thì mấy con lo đốt lửa rồi hơ cho ấm. Sự thật mấy con cứ để tự nhiên
bất động tâm. Giữ cho tâm mình đừng sợ hãi trước thời tiết thì thời tiết cơ thể
các con sẽ thích ứng ngay thời tiết liền tức khắc. Trời lạnh chẳng còn lạnh.
Các con thấy không trong cái sự tu tập của mình để tạo cho cái cơ thể của mình
nó thích ứng từng thời tiết của nó, từng hoàn cảnh, từng sự việc. Đó là tu tập.
Còn hở, hở mỗi
chút thì mấy con cứ tránh né, trốn chạy. Ở đây sao không thanh tịnh, ồn náo
quá, chính chỗ ồn náo mà thanh tịnh. Còn mấy con đi tìm chỗ thanh tịnh chưa hẳn
đã là thanh tịnh. Cho nên trên bước đường tu tập chúng ta phải hiểu được từng
tâm trạng. Nhiều khi chúng ta muốn sự thanh tịnh, muốn cho mình, mình ở trong
thất mình tu cho thanh tịnh, điều đó là điều sai của mấy con. Hoàn cảnh nào
chúng ta tu cũng được, tâm chúng ta bất động, ai làm ồn náo mặc.
Mình cứ thấy
người này sao mà làm ồn náo quá. Như vậy thấy lỗi người, chứ mình không thấy lỗi
mình. Lỗi mình là tại sao thấy người ta làm ồn. Mình như cái chợ này mình mới
thấy người ta ồn. Còn mình mà thanh tịnh rồi thì ở ngoài, các pháp thì theo
nhân quả quy luật của nó thì nó phải động, nó không thể tịnh được. Cho nên mình
đừng chạy trốn đi tìm cái chỗ tịnh. Mà mình phải ở trên cái chỗ động mà tâm bất
động, thì chính chỗ đó là chỗ tu. Các con có nghe Thầy nói?
(00:36:17) Nhưng
mà tu như vậy gọi là tu Giới Luật Đức Hạnh. Tu Giới Luật Đức Hạnh chứ chưa phải
Thiền định gì cả. Bởi vậy muốn tu tập được như vậy thì các con căn cứ vào cái
chỗ Pháp Chánh Niệm Tỉnh Giác. Như Thầy đã nói, Tỉnh Giác nó không phải là Tỉnh
Thức mấy con. Nó giác có nghĩa là nó giác ngộ, nó nhìn, nó thấu
suốt xung quanh nó, tất cả những cái điều kiện gì xảy ra, thiện hay ác làm cho
nó khổ, làm cho người khác khổ nó biết liền gọi là giác. Mà nó
có tỉnh thì nó mới giác. Mà nếu mà không tỉnh thì con đâu bị hôn trầm, thùy
miên. Còn bây giờ hơi, thức hơi khuya hay dậy khuya sao mà nghe còn lừ đừ, nó
còn buồn ngủ thì đó là mấy con còn hôn trầm, thùy miên. Thì như vậy mấy con còn
tâm si. Mà mình muốn xả tâm si này thì chỉ có Chánh Niệm Tỉnh Giác.
Giác đâu có
nghĩa là mấy con biết đi, bước đi của mấy con đâu. Mà mấy con phải quan sát
trên bước đi của mấy con, phải tránh không dẫm đạp chúng sanh ở trên bước chân.
Làm một cái gì mấy con phải dùng cái Đức Cẩn Thận mấy con. Trong Đức Cẩn Thận
nó mang theo cái tính chất hiếu sinh của nó. Có lòng thương yêu chúng ta mới rờ,
đặt cái tay trên bàn này thì phải nhìn trước, trên cái bàn này có con kiến côn
trùng gì đây không?
Nếu mà không
vô tình chúng ta để tay xuống chết con vật sao. Bây giờ nghe trên đầu chúng ta
có ngứa, chúng ta nghĩ ngay liền ở chỗ ngứa này ít ra phải có muỗi cắn, còn
không thì phải có một cái, mụn ghẻ, cái mụn nhọt gì đây, cái mụn gì đây nó mới
ngứa. Thì trước khi các con suy nghĩ có con muỗi, mà nếu mà chúng ta đem kê tay
vô gãi liền chết con muỗi sao. Cho nên chúng ta lần lượt phớt nhẹ tay đuổi con
vật đi, có nó đi, mà không có thì thôi. Do đó chúng ta mới rờ nhẹ vào cái chỗ
ngứa của chúng ta, rồi chúng ta chà nó vài ba lần cái, thì nó sẽ không còn ngứa.
(00:38:08) Chứ
còn nghe chỗ này cái bắt đầu nghe ngứa, chỗ này chúng ta đập một cái làm vầy
thì chết con muỗi còn gì? Tâm chúng ta có Đức Hiếu Sinh không mấy con, có chánh
niệm không. Đang bị cái dục ngứa nó thúc đẩy chúng ta làm cái hành động ác.
Cho nên người
tu tập theo đạo Phật phải tỉnh giác và tỉnh giác phải biết cái hành động chúng
ta sẽ làm cái gì? Cho nên trước khi làm một cái điều đó thì chúng ta phải phớt
nhẹ tay, cho con vật mà lỡ nó cắn chúng ta, nó tìm cái miếng ăn để nó sống thì
nó bay đi. Rồi chúng ta xoa nhẹ trên vết, trên mặt chúng ta hay trên cái chỗ nó
cắn, để cái vết đau, ngứa đó nó sẽ bớt đi, nó làm chúng ta dễ chịu hơn. Đó là
cách thức tu tập của chúng ta, Chánh Niệm Tỉnh Giác mấy con.
Cho nên muốn
tu tập Chánh Niệm Tỉnh Giác bây giờ ngồi đây mà buồn ngủ, mà còn nửa tiếng, một
tiếng nữa hoặc là thức dậy lừ đừ, còn muốn ngủ. Rồi cứ nằm lên, nằm xuống là
chúng ta đã tập theo cái kiểu dục, cái kiểu không có ly tham. Cho nên dừng lại
cái tâm ly tham dục này, dừng ngay liền, đứng dậy liền, đi súc miệng, rửa mặt rồi
bắt đầu tập ngay liền. Đi tới, đi lui, đi kinh hành bằng cách là chúng ta tập
trung kỹ từng bước đi. Và quan sát kỹ, cố gắng nhìn bước chân đi chúng ta trong
ánh đèn lờ mờ càng cố gắng hơn, thì chỉ đi một vòng từ kia lên đây là chúng ta
tỉnh thức liền tức khắc, tức là chúng ta tỉnh giác liền. Các con hiểu không?
Chúng ta phải
tập thật kỹ, thật nhiệt tâm, hầu hết mấy con tập cho lấy có thôi. Ờ, nghe nói
làm vậy chứ còn buồn ngủ rồi đi tới, đi lui mà cũng còn ngủ ở trong bụng thì
đâu có nhiệt tâm. Còn nhiệt tâm từng bước đi, từng cái bước đi. Chúng ta bước
cái bước này rất nhiệt tâm với nó thì tỉnh ngay liền. Tu mà lơ mơ như vậy thì
làm sao mà có nhiệt tâm được, phải không? Như vậy rõ ràng mấy con tu lấy có chứ
không phải là tu thật tu. Còn tu thật tu là phải nhiệt tâm từng hành động của
chúng ta. Từng hành, từng cái thân hành của chúng ta, cái bước đi, cái cánh tay
đưa.
(00:40:16) Đây
bây giờ Thầy nói như thế này này, cô Diệu Quang hoặc là Thầy dạy mấy con tu tập
đưa cánh tay ra, đưa cánh tay vô để đuổi bệnh chứ gì. Mà mấy con có nhiệt tâm
đuổi bệnh không hay là mấy con tu tập kiểu này lấy có. Cũng nói: “Đưa
tay ra tôi biết tôi đưa tay ra.” Rồi đưa tay ra, ở trong đầu mới
nghĩ bệnh ở cánh tay theo ra. Nhưng không nhiệt tâm thì bệnh mấy con không hết.
Còn nhiệt tâm thật sự ra, tôi biết rằng đưa cánh tay ra thì cái bệnh nhức đầu của
tôi sẽ theo cánh tay này mà ra. Với cái nhiệt tâm của chúng tôi mong muốn thật
tình cái bệnh này phải theo cánh tay mà ra. Thì trong khi mấy con đưa tay ra 5,
10 lần như thế này, bên đây 5, 10 lần thì cái đầu của mấy con sẽ thấy giảm đi
và không còn đau nữa. Đó là một cái nội lực nhiệt tâm của chúng ta. Mà cái người
có nhiệt tâm phải có tín lực, cái lực của lòng tin. Còn bây giờ cũng đưa ra,
đưa vô làm vầy cho lấy có, thì cũng tác ý, cũng nhắc: "Đưa tay
ra tôi biết tôi đưa tay ra, đưa tay vô tôi biết tôi đưa tay vô." Đưa
ra thì cũng nghĩ rằng bệnh ra vậy thôi thì cũng làm lấy có thôi. Chứ sự thật
cái nhiệt tâm mấy con không có. Cho nên mấy con không đuổi được bệnh.
Một cái pháp
hay mà cần phải đầy đủ những cái lòng tin. Cần phải có sự nhiệt tâm trên cái
hành động đó thì cái bệnh của mình sẽ đi. Chứ nó đâu có khó gì đâu. Đó là Thầy
nói cái người tu chưa có đủ Tứ Thần Túc. Còn mấy con cứ lo nhiếp tâm cho đừng
có vọng tưởng thì mấy con sẽ lạc đường, mấy con sai. Bởi vì cái ý thức của mấy
con rất quan trọng cho cuộc đời tu tập của mấy con. Mấy con tới mà người ta có
Tứ Thần Túc rồi, người ta muốn nhập các định nào thì cái ý thức nó ra lệnh chứ.
Nó có diệt ý thức nó không hả mấy con, nó có ngồi đây như cục đá không hay gộc
cây kia không?.
(00:42:02) Không,
cho nên cái sự tu tập của chúng ta là cái sự tu tập của ý thức. Cho nên tri kiến
của chúng ta cần phải triển khai cho nó, sự thông hiểu của nó, nó cần phải
thông hiểu những điều cần thiết của nó. Cho nên nó thông hiểu rồi, bây giờ nó
muốn cái gì là nó muốn đúng cái thiện pháp, chứ nó không muốn sai, nó không muốn
theo cái dục lạc của nó. Cho nên nó muốn phải làm chủ được thân tâm nó bằng
cách này, bằng cách khác đó là cách thức của nó.
Cho nên
trong cái vấn đề mà tu học thì phải có sự nhiệt tâm của nó. Không tu thôi, mà hễ
bước chân mà nói rằng giờ này là giờ tu, thì mỗi bước đi, mỗi hành động của hơi
thở của các con hít ra, hít vô, mỗi cánh tay đưa ra, đưa vô, đưa lên, đưa xuống
như thế này đều là nhiệt tâm từng hành động. Thì Thầy tin rằng cái kết quả của
mấy con tu ít mà kết quả nhiều.
Còn mấy con
tu không có nhiệt tâm, mấy con tu lấy có, tu cho hết giờ, tu nhiều, tu lúc nào,
giờ nào cũng thấy tu, nhưng mà sự thật chất lượng không có. Đó là tu sai, mà
không hỏi, không hiểu biết cái pháp tu nữa. Phải hỏi cặn kẽ, kỹ lưỡng.
Cũng như bây
giờ về cái Giới Luật Đức Hạnh không hiểu cặn kẽ. Bây giờ thí dụ như Thầy đưa ra
một cái bài mà bắt buộc các con phải phân đoạn và đáp án từng cái đoạn của nó
là một cái Đức Hạnh gì? Mà khi mấy con làm được như vậy rồi, cái sự hiểu biết của
mấy con rất là thông suốt, rất là thông suốt. Do cái sự thông suốt đó, nó làm
cho mấy con xả được cái tâm của mấy con.
Cho nên thường
thường Thầy gởi mấy con những cái bài về đây để cho mấy con học tu và đồng thời
Thầy sợ mấy con phân đoạn sai. Bởi vì cái phân đoạn đó, có những đoạn nó có nhiều
đoạn ở trong cái bài. Nó biết kết, kết hợp lại cái đức này với cái đức này, nó
trở thành một cái đức nó kết hợp lại.
(00:44:05) Và
nó biết chia ra, nó thấy hai cái đức này không thể kết hợp được thì nó chia ra.
Cho nên nó phải khéo léo, phải sáng suốt nhận định được. Cái tri kiến của chúng
ta mà người ta gọi là trí tuệ. Chứ không phải cái tri kiến hiểu biết của chúng
ta làm việc như vậy. Càng ngày càng làm việc như vậy nó sẽ càng phân ra được những
cái, cái đoạn. Xác định đúng cái đức của nó và cái tên để mà đặt cho cái câu,
cái đoạn đó. Thành ra cái đức đúng là chúng ta đã nhìn thấy cái đoạn này nó nói
về cái hành động đạo đức gì, hay hoặc là thiếu đạo đức gì. Đó là cách thức để
mà triển khai cái tri kiến của chúng ta mấy con, cái sự hiểu biết.
Cho nên
chúng ta tập trung học tập như vậy để làm gì? Để chúng ta thông suốt những cái
điều chúng ta cần, những điều mà đạo đức, cái điều mà giới luật và để mà chúng
ta hiểu biết, để làm gì? Cái mục đích đó để chúng ta xả cái tâm của chúng ta.
Thì như vậy rõ ràng cái xả tâm. Bây giờ xả tâm mà mấy con giữ được cái Tâm bất
động, thanh thản, an lạc và vô sự, đó là cái chân lý. Như hồi nãy cái hình như
là cái bài của cô Diệu Quang có nói: "Cái tâm bất động của mình thanh
thản an lạc vô sự là cái chân lý". Mà cái chân lý đó được bảo vệ nó
như vậy. Sống với chúng ta luôn luôn như vậy thì đó là chúng ta đã thành tựu,
đã chứng đạo rồi đó.
Nghĩa là Thầy
chưa nói Tứ Thần Túc đâu, nghĩa là trong khi cái tâm của mấy con mà thanh thản
an lạc vô sự bất động trước các ác pháp, các cảm thọ như vậy rồi, mấy con đạt
được cái chỗ này rồi thì cái chỗ đó là Chứng Đạo Vô Lậu rồi, tức là mấy con tu
cái Định Vô Lậu, dùng cái tri kiến quán xét mà xả được cái ác pháp. Tâm bất động
rồi thì cái trạng thái, cái trạng thái mà thanh thản này từ đó chúng ta mới luyện
Thần Túc để mà chúng ta có thêm những cái, cái nội lực, cái nội lực của tâm
chúng ta, để mà chúng ta nhập các Định, thực hiện Tam Minh.
Các con thấy
rất tuyệt vời, một cái đôi mắt bình thường các con đừng có nghĩ rằng người ta
có Tam Minh, Thiên Nhãn Minh là người ta dùng cái đôi mắt Tuệ người ta nhìn vũ
trụ. Không phải, nó cũng cái đôi mắt này mấy con. Nhưng mà hiện giờ cái đôi mắt
của mấy con mà nhìn thấy là mấy con đang hoạt động ở trên cái ý thức của mấy
con, cái ý thức của mấy con, trên 6 thức của mấy con. Thì trong mắt của mấy con
nó là nhãn thức, cái nhãn thức của mấy con, cái biết của nhãn thức. Nhìn cái
cây đó biết cái cây đó là cây gì. Nhìn cái bàn này nó như thế nào nó dài, ngắn,vuông,
méo như thế nào. Nhìn cái màu sắc này nó là màu gì mấy con biết phân biệt được
thì đó là cái nhãn thức của mấy con, cái nhãn thức.
(00:46:39) Còn
cũng đôi mắt này mà nó không dùng cái nhãn thức này nữa, nó không nhìn cái gần
nữa. Mà nó nhìn cái vũ trụ, nó nhìn cách vách mà nó thấy được bên kia, nó nhìn
xa hơn. Cách bao nhiêu ngàn, triệu, vạn cây số nó vẫn thấy biết như nó thấy những
vật trước mặt nó. Nó cũng bằng đôi mắt này nó thấy. Nhưng mà nó không hoạt động
qua cái nhãn thức bình thường này. Mà nó hoạt động qua một cái, cái nhóm tế bào
khác ở trong cái đầu của nó. Thì cũng đôi mắt này mà nó nhìn suốt, nó cũng nhìn
như mọi vật vậy. Nhưng mà tất cả mọi vật không ai thấy. Bây giờ tâm ruột các
con nghĩ như thế nào, thì cái người mà người ta có được cái nhãn thức đó, người
ta nhìn thấy suốt được tâm ruột của mấy con đang muốn nghĩ cái gì.
Thì với cái
thân này là cái không gian, với cái thân khác là cái không gian. Cho nên không
gian, không gian không còn ngăn cách được với cái, cái thiên nhãn của nó. Đó
thì các con thấy, khi mà tâm mình bất động được rồi thì mới luyện được cái này.
Còn tâm mình chưa bất động thì mình không bao giờ mình luyện được. Tại sao vậy,
tại vì tâm mình còn tham, sân, si thì mình không bao giờ luyện được.
Cho nên Giới
Luật rất quan trọng con đường tu tập. Cho nên đức Phật nói: "Giới-
Định-Tuệ". Giới Luật xong rồi mới tu Thiền định, Thiền định rồi
thì mới có trí tuệ Tam Minh, các con hiểu điều đó. Chứ không thể nào mà ngay vô
đây, mà cứ lo mà ngồi tu Thiền được, thì không thể tu Thiền được. Đi sai mất rồi,
tu sai rồi.
(00:48:15) Cho
nên ở đây cần thiết Thầy mở lại những cái lớp học. Tại vì sau một cái thời gian
Thầy thấy con người không phải là con người, muốn tu thì thật sự muốn tu, nhưng
mà đạo đức thì không có người nào mà biết đạo đức. Giới Luật thì người nào cũng
phạm hết. Thậm trí như mấy con thấy Thầy mở Tu Viện Chơn Như cho mọi người về
đây tu tập. Nhưng mà vào dạy họ cách thức thọ Bát Quan Trai tu 4 pháp :
- Định Vô Lậu.
- Định Chánh Niệm Tỉnh Giác.
- Định Niệm Hơi Thở và
- Định Sáng Suốt.
Thì mấy con
thấy đó là dạy chung chung thôi chứ thật ra nó chưa phải đi vào chuyên môn. Mà
nếu mà nói về Định Vô Lậu thì vô lậu thì mấy con nghĩ thế nào, mấy con biết vô
lậu chưa?
Đưa ra Giới
Luật thì mấy con không biết gì hết. Bảo phòng hộ mắt, tai, mũi, miệng, thân, ý,
đừng nói chuyện để giữ gìn, thì lúc bấy giờ thì mấy con lại nói chuyện.
Hầu hết tu tập
như vậy làm sao đi vào con đường đúng được của đạo Phật được. Cho nên không
phòng hộ được các con thấy mình: Ăn, ngủ, độc cư - ngủ, ăn ấy thì mấy con ăn
ngày một bữa được rồi, nhưng mà còn có nhiều người vi phạm chứ chưa hẳn đã là
hoàn toàn hết được. Rồi cái ngủ mấy con cứ gục lên, gục xuống như thế này làm
sao mà tăng giờ lên nổi. Từ cho 10 giờ, 7 giờ tối cho đến 10 giờ đi ngủ. Rồi 2
giờ thức dậy mà hôn trầm, thùy miên không hết thì thử hỏi bây giờ tăng lên, bây
giờ thức suốt đêm mấy con làm nổi không?
Nếu mà cho
thức suốt đêm như vậy, suốt ngày như vậy thì cao lắm thì chừng 3, 4 bữa là mấy
con chỉ có còn kéo đi nhà thương nằm thôi. Chứ không còn có cách nào khác nữa.
Thì mấy con thấy trong cái vấn đề đó đâu phải mà đơn giản được, và vì vậy mấy
con phải biết.
Khi nào mà
chúng ta đã tâm bất động thì nó sẽ không còn buồn ngủ. Nghĩa là tâm bất động,
thanh thản, an lạc, vô sự thì tham, sân, si, mạn, nghi đều nó ly hết rồi. Mà nó
ly hết rồi thì con người chúng ta tỉnh bơ à. Muốn ngủ thì nó ngồi nó bất động,
nó yên lặng là nó ngủ chứ gì. Nhưng mà mọi sự vật gì đều xảy ra, đều biết hết.
Đâu có cái gì nó không nghe đâu. Bởi vì nó tỉnh mà chứ đâu phải nó ngủ theo kiểu
mê mờ. Đâu kiểu như bây giờ mấy con còn mê mờ, còn vô minh
(00:50:37) Cho
nên mỗi, mỗi đều là bị làm tâm mấy con chướng ngại, mỗi, mỗi đều làm mấy con bị
hôn trầm, thùy miên. Cho nên vì vậy lúc này mấy con phải tu tập như thế nào cho
đúng để xả tâm.
Cho nên vì vậy
mà nhất là Ni đoàn của mấy con. Khi mà mặc chiếc áo này, xả hết, Cố gắng thực
hiện cho đạt được. Chứ không khéo chúng ta mang tiếng cũng là đi tu, nhưng mà
đi tu không đạt được gì hết.
Rồi bắt đầu
bây giờ về vấn đề cư sĩ mấy con cũng vậy. Mấy con đừng nghĩ rằng chúng tôi cư
sĩ tôi tu từ từ. Mình còn gia duyên nhiều. Coi vậy chứ khi mà khép mình trong
cái, cái nữ cư sĩ đoàn thì thấy cái trách nhiệm của mình, không thua kém gì bên
Ni đoàn mấy con. Chúng ta cũng ăn mặc đồng phục như là một học viên. Một người
tu sinh trong học viện ở trong các trường học. Một người tu sinh trong trường
thì chúng ta hãy nỗ lực tu tập không thua gì bên Ni đoàn. Bên Ni đoàn cố gắng
khắc phục sống như Phật, làm như chúng Thánh Tăng. Thì bên cư sĩ, Nữ cư sĩ đoàn
của mấy con. Chúng ta cố gắng khắc phục để thành tựu. Những người cư sĩ xứng
đáng trong thời đức Phật.
Cái sự nỗ lực
tu tập, phải hết sức tu tập. Chứ không thể nào mà tu tập sơ sơ mà được mấy con.
Đó mấy con nhớ kỹ trong cái vấn đề đừng nghĩ rằng chúng tôi cư sĩ, chúng tôi tu
từ từ. Không, chúng tôi cũng xả tâm rốt ráo. Chúng tôi cũng học tập Giới Luật Đức
Hạnh. Những gì cần chúng tôi thông suốt thì chúng tôi cũng phải cần thông suốt
như ở bên Ni đoàn. Bên Ni đoàn khép mình trong khuôn khổ Oai Nghi, Tế Hạnh thì
trong Cư sĩ đoàn chúng tôi cũng cố gắng lần lượt khép mình trong khuôn khổ Oai
Nghi, Tế Hạnh.
(00:52:25) Bởi
vì Oai Nghi, Tế Hạnh đó nó nói lên được cái đức hạnh của chúng ta trên cái thân
hành, mình đi nhẹ nhàng, mình bước đi một cách rất, bước đi nào chững chạc bước
đi nấy, tỉnh thức trên từng bước đi. Oai Nghi, Tế Hạnh- hành động làm, hành động
suy nghĩ, hành động nói- chúng ta đều cẩn thận thì như vậy tức là chúng ta tập
những Oai Nghi, Tế Hạnh của chúng ta. Không bao giờ những cái điều mà chúng ta
lầm lỗi để chúng ta phải khổ, người khác khổ. Nói ra một lời nói chúng ta cần
phải suy nghĩ rất kỹ những lời nói của chúng ta. Để hoàn toàn chúng ta không
làm khổ mình, khổ người.
Các con nghe
đạo đức cái danh từ nó không làm khổ mình, khổ người. Tại sao chúng ta cứ làm
khổ mình, khổ người mãi. Cố gắng khắc phục bữa nay chưa làm được, ngày mai phải
làm được. Ngày mai chưa làm được, ngày mốt phải làm cho được. Nhất định phải
nhiệt tâm, phải làm cho được. Không còn làm khổ ai nữa hết. Nói lời nói, hành động,
ý nghĩ chúng ta đều mang lại sự an ổn, sự yên vui cho người, cho mình thì mình
làm. Tu học như vậy mới là tu.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét