161-TU PHẢI NHIỆT TÂM
(10:52) Đó,
thì bắt đầu bây giờ người nào mà tu hơi thở được thì bắt đầu bây giờ mấy con tu
tập kỹ, chất lượng đàng hoàng. Không tu thôi, tu thì phải nhiệt tâm, tận lực
tu, chứ đừng có tu lơ mơ, phải không? Còn cái người nào mà Thầy dạy pháp nào tu
thì cứ theo pháp đó. Chứ mấy con đừng có người này mà tu thử pháp của người
kia, không có được. Mỗi người có cái đặc tướng đó. Chứ đừng có “Thôi,
thử thử coi”. Cũng như bây giờ mấy con nói “Thôi bây giờ Thầy dạy
hơi thở mà hơi thở mình tu thường rồi, thôi bây giờ mình đi kinh hành thử coi”,
thì không có được.
Thầy dạy mấy
con hơi thở là mấy con tu hơi thở. Mà Thầy dạy mấy con đưa cánh tay ra thì mấy
con đưa cánh tay ra. Mà Thầy dạy đi kinh hành thì mấy con đi kinh hành. Cứ người
nào thì ở trong cái đặc tướng nấy của cái pháp mà Thầy đã dạy thì mấy con sẽ tu
có kết quả. Và đồng thời Thầy còn theo dõi mấy con trong thời gian mấy con tu
hơi thở. Thì cái sự diễn biến hơi thở nó sẽ xảy ra cho mấy con như thế nào, thì
chừng đó cái sự Nhiếp Tâm của hơi thở nó không đạt được, mà nó xảy ra những cái
trạng thái mà có thể làm cho mấy con, ngăn cản cái bước đường tu của mấy con nó
không được an trú, thì Thầy sẽ trợ duyên giúp cho mấy con vượt qua, hoặc là dạy
qua pháp khác.
Mà dạy pháp
khác thì mấy con đâu có mất căn bản đâu. Chẳng hạn bây giờ mấy con nhiếp tâm ở
trong hơi thở nè, được mười phút nè mà bây giờ tăng lên mười một, mười hai phút
thì có con bị tức ngực nè, bị nặng đầu nè, thì Thầy dạy mấy con cánh tay. Thì
cánh tay mấy con, đâu phải mấy con mới tập lại một phút, hai phút nữa đâu. Mấy
con cũng tập mười phút ở trong cánh tay, sự nhiếp tâm của mấy con y nhau mà. Từ
cánh tay này nó sẽ đưa mấy con đi lên hai mươi phút hay ba mươi phút, mà trong
khi đó mấy con không bị kẹt trong hơi thở.
Đó, coi như
là mấy con tu tập hơi thở. Nhưng mà cuối cùng vì hơi thở lên cao nữa thì mấy
con bị rối loạn cơ thể của mấy con. Do đó Thầy dẫn cho mấy con trở về với cánh
tay mấy con. Thì cái sự mà Nhiếp Tâm ở trong cái hơi thở của mấy con, nó vẫn giữ
cái mực Nhiếp Tâm, chứ nó không mất sự Nhiếp Tâm của mấy con. Cho nên mấy con
có lỗ lã chỗ nào hết. Không phải bắt buộc mấy con phải tu trở lại một phút, hai
phút của cánh tay đưa ra đưa vô vậy đâu, không phải đâu.
Người ta sẽ
cho mấy con tu đúng y như cái kết quả của mấy con tu hơi thở của mấy con. Cho
nên mấy con đừng có sợ gì hết! Bây giờ cứ người nào tu hơi thở được cứ tu hơi
thở, để thử thách được cái hơi thở của mình. Do đó sau khi mà mấy con hơi thở
mà được rồi, thì khi mà mấy con luyện thần lực, thì mấy con hoàn toàn, mấy con
sẽ tu Mười Chín cái Định Niệm Hơi Thở để luyện nội lực của mấy con. Còn người
nào không được thì người ta sẽ hướng dẫn cho mấy con tu cái Thân Hành Ngoại,
cũng luyện cái nội lực của Thân Hành Ngoại. Chứ nó mấy con hơi thở mà rối loạn,
mà tập hơi thở để luyện thần lực thì mấy con sẽ bị chướng ngại ở trên thân của
mấy con, mấy con tu không vô.
(13:28) Ở
đây Thầy đã chuẩn bị sẵn sàng cho các phương pháp, một người thuận theo hơi thở
thì sẽ luyện thần lực ở trên Định Niệm Hơi Thở. Một người mà thuận theo về cái
pháp Tỉnh Thức Chánh Niệm trên đi kinh hành, Chánh Niệm Tỉnh Giác thì luyện thần
lực trên Chánh Niệm Tỉnh Giác. Lấy cái pháp Thân Hành Ngoại mà luyện thần lực,
chứ đâu có gì khác, nó cũng như hơi thở vậy. Nhưng mà cái người nào được hơi thở
thì nó sẽ, vì nó là Thân Hành Nội, cái nội lực nó sẽ thực hiện rất mau. Còn cái
Thân Hành Ngoại nó chậm nhưng mà nó thực hiện cũng rất tốt chứ không phải là nó
không được. Đó, thì tất cả những cái này đều là những đặc tướng của mấy con, mà
tuỳ đó mà dẫn dắt cho mấy con đi tới nơi tới chốn. Cho nên hôm nay mấy con yên
tâm. Con, hỏi gì?
Phật tử
cô Liễu Châu: Dạ,
con kính bạch Thầy, con kính chào Đại chúng! Con xin phép Thầy con xin trình
bày: Kính thưa Thầy là con được cái may mắn là con tu cả Thân Hành Ngoại con
cũng dễ, cả Thân Hành Nội cũng dễ cho nên là con thấy con tu Thân Hành Nội tức
là con ngồi con tu một phút thì con thấy nó không có niệm. Hôm nay Thầy nói là
ngồi ba mươi phút thì con tu là buổi sáng, tất cả bốn thời thì con thấy nó
không có niệm. Mà con luôn luôn là dẫn, thì trước kia là con đã phạm cái lỗi là
con thấy nó vô cái An thì con không tác ý thế là con đi vô luôn cái An, con
không tác ý cho nên là cái Tưởng nó lọt vào.
Còn bây giờ
con biết rằng là nếu mà mình không tác ý, mình không dẫn tâm thì cái tâm nó bị,
ý thức nó bị mất đi, thì cái Tưởng nó lại xen vào. Do đó mà bây giờ con liên tục
tập cứ năm hơi thở con tác ý, con dẫn tâm “Hít vô tôi biết tôi hít vô,
thở ra tôi biết tôi thở ra”. Nhờ cái dẫn tâm đó mà con thấy là cả ba
mươi phút là nó không có niệm. (Không có niệm. Đúng rồi) Còn về cái kinh hành
thì con thấy là con có thể là đi một tiếng, hai tiếng mà nó không có niệm gì hết
trơn.
Trưởng
lão: Như vậy là cái
Thân Hành Ngoại con rất tốt. Như vậy là cái trạng thái Nhiếp Tâm của con rất tốt.
Bây giờ chỉ còn cái trạng thái An Tú Tâm. (Dạ) Như vậy là con sẽ chuyển qua cái
phương pháp không còn nhiếp tâm nữa, mà An tịnh. Thí dụ như về hơi thở thì
con: “An tịnh thân hành tôi biết tôi hít vô, An tịnh thân hành tôi biết
tôi thở ra”. Mà khi mà con thấy cần mà đi kinh hành thì con cũng nhắc tâm
mình: “An tịnh thân hành tôi biết chân mặt bước, An tịnh thân hành tôi
biết chân trái bước”. Thì con nhắc nó vậy, nhắc nó an tịnh thôi.
(15:58) Chứ
không có nhắc nó biết bước đi, con hiểu không? (Dạ) Đó là con đã nhiếp tâm được
rồi thì bây giờ phải an trú tâm. Con bây giờ phải an trú chứ không thể nào mà
còn nhiếp tâm nữa, bởi vì nhiếp tâm được rồi. Cho nên cái thời gian của con nó
phải còn thu ngắn. Và cái căn bản của con vừa cái Thân Hành Ngoại mà vừa Thân
Hành Nội đó là cái phước của con đủ, cho nên cả hai cái con đều tu tập được.
Nhưng mà có cái điều kiện là hiện giờ con thấy con đi kinh hành thì con lại tỉnh
táo, con lại nhiếp tâm nó lại dễ dàng.
Nó không những
ba mươi phút mà một giờ cũng rất dễ dàng không có khó khăn, thì rõ ràng là con
đã nhiếp tâm được rồi. Cho nên vì vậy mà những cái trạng thái Tưởng nó không vô
được là do cái pháp Như Lý Tác Ý, con tác ý con giữ cái ý thức con không bị
chìm đi mất. Cho nên vì vậy mà hiện giờ tuổi con lớn rồi, phải lo an trú. Mà giờ
trong khi an trú được rồi, con nhắc mà nó có an trú thì con hãy trình bày lại
cái sự an trú đó cho Thầy.
Để kịp thời
Thầy biết cái đó an trú đúng thì Thầy sẽ đưa cho con đi vào cái chỗ mà Nhiếp
tâm Tứ Niệm Xứ. Thì trong khi thời gian mà Nhiếp tâm Tứ Niệm Xứ thì con cũng
dùng cái pháp Như Lý Tác Ý để mà giữ tâm mình. Để cho khi nó an trú được rồi
thì con dẫn nó vào Tứ Niệm Xứ liền tức khắc để giữ tâm bất động, thanh thản, an
lạc, vô sự cho đến khi nó sáu tiếng đồng hồ. Lúc bấy giờ thì Thầy sẽ đưa con
vào cái khu chuyên tu để luyện cái nội lực. Trong khi đó thì con luyện cái nội
lực nó có đủ Tứ Thần Túc rồi, thì coi như là thực hiện Tam Minh là xong con đường
tu của con.
Mà trong cái
tuổi con cũng lớn rồi, hãy cố gắng, cố gắng khắc phục con. Bây giờ cái giai đoạn
này thì con phải tu “An tịnh”, con nhớ câu đó chứ? (Dạ, nhớ!) “An
tịnh thân hành tôi biết tôi hít vô, An tịnh thân hành tôi biết tôi thở ra”, “An
tịnh thân hành tôi biết chân trái bước, An tịnh thân hành tôi biết chân mặt bước”.
Con nhớ câu đó rồi phải không? (Dạ, con nhớ!) Rồi, con nhớ kỹ câu đó để mà cứ
nhớ an tịnh, chứ không phải là còn nhiếp tâm ở trong cái hơi thở, hoặc là cái
bước đi nữa. Mà an tịnh trong cái bước đi. Rồi con.
(18:06) Phật
tử 3: Dạ, con kính bạch Thầy là chỉ có cái câu đó nó cứ đi mãi, đi mãi/
Trưởng
lão: Nó đi chừng nào
mà có an trú được, mà khi mà an trú được thì con không tác ý nữa. (Dạ) Con nhớ
kỹ, thấy không? Khi mà con tác ý nó an trú được là không tác ý nữa. Cứ để cho
nó an trú, rồi coi thử coi nó sanh ra những cái trạng thái Tưởng nào? Nếu mà nó
có những cái gì khác ngoài cái an trú này thì con lại nhắc, phải xả hoặc là con
phải trình lại cho Thầy liền để Thầy cho con cái pháp, để diệt những cái trạng
thái tưởng, để nó trở về cái sự an trú của con. Để sau đó thì Thầy dẫn con đi
vào Tứ Niệm Xứ, cho nó kéo dài được cái thời gian Bất Động Tâm của con.
Khoan khoan,
con chờ một chút xíu con. Con hỏi cái gì đi con. Con hỏi đi.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét