179- CÀNG HỌC TẬP CÀNG THẤM NHUẦN ĐẠO
ĐỨC
(15:53) Trưởng lão: Tuỳ
theo. Bởi vì, thí dụ như thay vì đó, con thấy còn những cái bài mà con làm xong
rồi thì thôi, những cái bài học mà làm chưa xong thì phải làm thôi. Nóng chết
bỏ! Cũng phải làm cho xong bài học của mình. Phải triển khai cái tri kiến hiểu
biết cái đạo đức nhân bản của mình. Chứ còn nếu mà mình nói: “Bây giờ sao tôi
ngồi lại tôi làm bài, mà sao nó bị cái này, bị cái kia?”, tức là cái trạng thái
lười biếng. Học trò lười biếng thì phải bị phạt thôi. (Dạ) Cái đó thì bị phạt
thôi.
Bởi vì cái học mà nó lại sanh
chướng, thì tức là nó lười biếng rồi, thì không được. Cái thân này, tao bắt
buộc phải ngồi thôi! Con thấy học trò mà nó buồn ngủ quá, mà nó sắp sửa thi
những cái lớp, mà những đứa học trò mà nó siêng, nó phải uống cà phê để cho nó
thức để nó học. Thì mình lớn rồi, mình cũng biết cái trách nhiệm bổn phận phải
triển khai cái tri kiến. Già cũng phải học chứ! Chứ đâu phải già không học?!
“Mày nói mày già rồi, mày lười
biếng, mày không học sao được?!” Bắt buộc phải học hết! Cho nên trong khi đó
vừa tu mà vừa học đó. Tu là nhiếp tâm, an trú trong ba mươi phút, còn lại thì
giờ là phải học để bồi dưỡng cho cái tri kiến hiểu biết của mình. Mà nếu mà nó
có trường hợp mà nó xảy ra cho con như vậy đó, thì nhất định là con đi kinh
hành một vòng, hai vòng, hay là đi trong vòng năm, mười rồi trở lại ngồi viết
lại.
Tu sinh Nguyên Tánh: Con
kính bạch Thầy là những cái bài nếu bây giờ con mà viết ra thì cũng như thế, mà
con không học thì con vẫn thấy được như thế, thì bây giờ nghĩa là con đã là
giác ngộ được những… chẳng hạn như là những cái đức gì đó thì con lại giải
quyết rồi, mà bây giờ mà miệng con nói ra rồi thì viết ra cũng vậy, mà không
viết ra cũng vậy. Thì bây giờ nên thế nào?
Trưởng lão: Coi
như là…
Tu sinh Nguyên Tánh: Con
thấy đi nó thoải mái hơn, nhưng ngồi mệt mỏi hơn thì sao?
(17:32) Trưởng lão: Theo
Thầy thấy, mỗi một cái bài nó đều xây dựng cho con có cái đạo đức bản thân, gia
đình và càng viết thì nó lại càng thấm nhuần, chứ không có sao, con hiểu không?
Rồi bây giờ nói ờ: “Bây giờ tôi đã hiểu rồi thôi, tôi không viết nữa”. Mà đạo,
vốn cái đạo đức nó không phải hiểu mà thấm nhuần liền đâu! Mà con càng lặp đi
lặp lại những cái điều kiện đó, nó sẽ ăn sâu vào cái tư tưởng của con, nó thấm
nhuần vào cái lý đạo đức đó.
Chẳng hạn bây giờ về cái đạo đức
nhân bản nhân quả đi. Nhân quả, cái câu chuyện đó nói nó xảy ra, cái người đó
tật nguyền như vậy là do cái nhân quả đời trước. Mà bây giờ nói một lần thì con
thấy mới hiểu thôi, nhưng mà con viết lần thứ hai nữa, lần thứ ba nữa thì nó
thấm nhuần. Khi mà gặp cái trường hợp nào đó thì con thấy nhân quả rất dễ dàng
không có khó khăn. Cho nên càng siêng học bao nhiêu, càng viết bao nhiêu, làm
bài giỏi bao nhiêu thì nó lại thấm nhuần vào con, đó rồi, nhân quả hết. Cho nên
khi mà hiểu là nói một lẽ, nhưng mà nó thấm nhuần thì nó chưa thấm nhuần, phải
không?
Cho nên mình càng học, càng tu
thì nó thấm nhuần. Cũng như bây giờ, các con không viết mà các con nghe người
ta đọc một cái bài đạo đức, một cái hành động đạo đức. Rồi ngày mai con nghe
một người nữa học, nhưng mà con không viết, không làm, nó vẫn nghe. Nó vẫn thu
thập vô, nó vẫn trở thành người đạo đức, tự nhiên nó nó vô trở thành. Còn bây
giờ con tư duy, suy nghĩ con viết bài, tức là nó có cái đề tài để mà con suy
nghĩ.
Còn nếu mà con nói: “Bây giờ mình
đã thông rồi thôi, không có cần phải viết, không cần gì suy nghĩ nữa” thì nó
chặn đứng con ở tại chỗ đó mà nó không thấm nhuần thêm cái đạo đức đó nữa. Cho
nên càng tu tập thì nó càng thấm nhuần, càng học tập thì nó càng thấm nhuần
thêm cái đạo đức, cái giới luật của mình. Càng học càng hay, càng học càng tiến
bộ. Cho đến khi mà hoàn toàn mình là con người sống đúng đạo đức, hoàn toàn không
hề còn sơ sót cái hành vi, cái hành động thiếu đạo đức nào. Đó thì như vậy là
nhờ cái sự học của mình rất lớn, chứ không phải ít đâu.
(19:31) Cho
nên coi vậy chứ mấy con thấy, mình lớn mình hiểu biết rồi thì cần gì phải học,
không phải! Mục đích học ở đây đạo đức, cho nên nó thấm nhuần, chứ nó không
phải học văn chương. Cho nên vì vậy mà càng làm bài, càng viết bài bao nhiêu
thì càng tốt. Cho nên Thầy thu thập những cái số tài liệu của mấy con, có nhiều
người viết ngắn quá, viết sơ sơ, triển khai chưa hết tri kiến hiểu biết.
Có người thì viết dài dòng quá,
nhưng Thầy nói dài dòng cái mục đích chính của nó là, cái ý của nó là cái đạo
đức và cái sự áp dụng. Và cái sự nói lên cái cuộc sống của mình trong cái đạo
đức bản thân, gia đình, xã hội đầy đủ ở trong một cái đạo đức, cái đề tài của
nó. Cái đáp án của nó phải đầy đủ được những cái điều đó, thì nó mới đầy đủ
hết. Cho nên phải ráng cố gắng, con cố gắng! Cho nên…
Tu sinh Nguyên Tánh: Con
thưa Thầy là con có trường hợp con viết xong, nhưng mà con cứ viết xong thì con
lại quên, viết thì viết ra rất hay nhưng mà sau thì con lại quên phải đọc lại
thì con thấy là những cái hay đó, chứ con viết rồi con không đọc lại thì con
lại quên, giờ làm sao?
Trưởng lão: Mỗi
lần mà con viết rồi mà con đọc lại thì con mới thấy rõ có chỗ mình viết thừa,
nhưng mà có chỗ thì viết thiếu, thiếu thì thêm vào. Thì tất cả cái sự mà nghiền
ngẫm đọc đi, đọc lại qua cái đạo đức thì nó càng thấm nhuần cho con trong cái
sự tu tập. Cho nên thì giờ mấy con không còn có đâu, bởi vì cái thời giờ của
mấy con chỉ trong vòng bảy năm, bảy năm phải chứng đạo. Mà bảy năm mà siêng
năng cần mẫn thì nó sẽ chứng đạo, không khéo mấy con sẽ rớt lại!
Một người học trò siêng năng
trong vòng hai mươi mấy năm người ta từ tiểu học mà đến đại học, để trở thành
một Bác sĩ, một Tiến sĩ. Đòi hỏi cái thời gian đó, là cái người học trò họ phải
siêng năng học. Chứ nếu lười biếng thì họ không đạt được, họ sẽ ở lại, hoặc là
rớt. Thì các con có bảy năm thôi, để chủ sự sống chết. Mà bây giờ Thầy dạy như
thế này, mà mấy con lơ đễnh thì chắc chắn là bảy năm mấy con ở lại. Rồi đây sẽ
có người ở lại đó mấy con, chứ không phải là người nào cũng đạt hết được đâu.
(21:47) Mục
đích là hôm nay Thầy dẫn cho mấy con đến chỗ mấy con làm chủ sinh già bệnh
chết. Mà không còn mà cái mà nói một cách nói bằng ngôn ngữ nữa, mà đây là nói
sự thật chúng ta phải làm được hoàn toàn. Nhưng mà mấy con phải siêng năng, chứ
mấy con không siêng năng thì Thầy cũng không làm sao làm được. Nghĩa là cái
người tu pháp nhiếp tâm và an trú tâm để chúng ta bước vào Tứ Chánh Cần thì
Giới luật phải nghiêm chỉnh. Mấy con nhớ đó là cái căn bản, giới luật phải
nghiêm chỉnh!
Và đồng thời khi mà tu trên cái
sự nhiếp tâm của mấy con, hay là an trú ba mươi phút chất lượng hẳn hoi hoàn
toàn, không có một cái niệm nào mà hôn trầm thùy miên xen vào. Và đồng thời khi
xả ra thì mấy con sẽ triển khai tri kiến thông suốt của mấy con hết giai đoạn
này. Người tu Tứ Chánh Cần cũng vậy mấy con, suy nghĩ cũng phải là triển khai
tri kiến, bởi vì “Những gì
thông hiểu cần thông hiểu”. Mà mấy con cần phải thông hiểu mà
lại thấm nhuần sự thông hiểu đó, chứ không phải thông hiểu suông nữa, nó phải
thấm nhuần.
Cho nên các con thấy Giới luật
của Phật hầu hết là lặp đi, lặp lại rất nhiều lần để trở thành những cái oai
nghi, tế hạnh từ trong thân và tâm của chúng ta, nó đầy đủ những cái oai nghi,
tế hạnh. Đó, cho nên phải ráng mấy con, cho nên ráng!
Chứ đừng nghĩ rằng tôi già, sức
tôi yếu, thôi tu tập tôi từ từ! Không! Thời gian mấy con không còn lâu nữa đâu.
Thầy nói có thể nói là bảy ngày, bảy tháng, bảy năm. Nhưng mà trong vòng bảy
tháng hoặc là trong vòng một năm, hai năm phải cho xong. Nếu mà bây giờ từ đây
mà cho tới Tết, ăn cho tới cái Tết nữa mà mấy con tu xong, đó là mấy con được
Thầy dắt ra ngoài kia ở gần bên Thầy để luyện thần lực, thì mấy con sẽ thấy con
đường sắp sửa tới của mấy con rồi.
(23:28) Còn
cái thời gian này mà nếu mấy con không cố gắng học tập, không có cố gắng luyện.
Còn khi mà ra ngoài kia rồi thì mấy con không còn học tập, không còn rèn luyện.
Hằng ngày mấy con chỉ còn tu tập luyện thần lực, không còn học tập nữa. Bởi vì
những gì thông suốt mấy con thông suốt rồi, tới cái giai đoạn định rồi. Nó
không còn có nói chuyện mà mấy con học tập gì nữa hết. Giới luật mấy con phải
sống nghiêm chỉnh rồi. Bây giờ mấy con sống rõ ràng là độc cư, độc bộ, độc
hành, một hình, một bóng ở trong thất của mấy con. Hoàn toàn tới giờ trưa thì
người ta sẽ có người, người ta sẽ đem cơm đến cho mấy con ăn để mà luyện thần
lực. Đó, mấy con yên tâm trong vấn đề đó!
Thì Thầy nghĩ rằng nếu mà năm nay
mấy con xong thì cuối năm nay. Mà mấy con ở trên Tứ Niệm Xứ mà được cái thời
gian đúng mức của nó rồi, thì sang năm mấy con vào tu, thì trong vòng cao lắm
là bảy tháng, chứ chưa được một năm, mấy con cũng luyện được nội lực của mấy
con. Thì đâu có lâu đâu, có hai năm chứ gì. Thì mấy con, Đức Phật nói bảy năm
đi được, chứ sự thật mấy con hai năm. Mà hai năm mình đã đạt xong rồi, chứ đâu
phải đúng phải bảy năm như là cái chương trình học, phải là hai mấy năm mới đỗ
Tiến sĩ đâu?!
Các con thấy ở đây, chúng ta tu
cái thời gian Đức Phật nói bảy ngày, bảy tháng, bảy năm. Nếu mà nhanh thì trong
bảy ngày, nếu mình tệ hơn thì bảy tháng, bảy tháng thì đâu phải là cho đạt được
bảy tháng đâu. Nó chỉ trong vòng một, hai tháng thôi! Bảy ngày không được thì
một, hai tháng. Mà một, hai tháng không được thì nó phải bảy tháng chứ sao?! Mà
bảy tháng mà không được thì nó phải lên bảy năm, mà đâu có nghĩa là phải suốt
bảy năm! Trong vòng nó một năm thì mấy con, bảy tháng không được thì nó một năm
mấy con được, thì mấy con phải nỗ lực chứ! Tận dụng cái sức lực của mình còn mà
tu tập!
(25:17) Cho
nên tận dụng cái sức lực, không có phí cái sức của mình, chứ không phải tu tập
quá sức mình. Bởi vì quá sức của các con thì nó xảy ra những cái tướng trạng
này, tướng trạng kia, thì có Thầy. Thầy biết rồi thì Thầy ngăn chặn lại liền,
để mấy con tập đúng với cái sức lực của mấy con thì nó sẽ đạt được kết quả tốt,
mà không được để cho mấy con lười biếng. Bởi vì mấy con lười biếng là mấy con
phí thời gian, phí sức của mấy con, vô ích! Mấy con hiểu chưa?
Tu sinh Nguyên Tánh: Mô
phật, từ hôm Thầy về đây con kính đa tạ Thầy là huynh đệ chúng con thấy là Thầy
dạy rất tận tâm, mà chúng con nhận được cái phương pháp này tuyệt vời! Mà bây
giờ là, chứ nếu như từ trước đến nay mà sau khi sáu năm con biết Thầy, Thầy
giúp cho con lành được một số bệnh, do nhờ con giữ giới ăn mà con được lành,
nhưng mà con thực tế con đưa bệnh ra thì chưa biết cái pháp, không nhiếp tâm
được.
Hôm nay Thầy trực tiếp dạy thế
này chúng con thấy tu đến đâu là an lạc, mà tu đến đâu rất là tham tu. Cho nên
cái phương pháp trực tiếp này là con thấy mấy tuần mà Thầy về đến đây là, chúng
con là huynh đệ bảo ban nhau rất là mọi người rất tự nhiên đi vào giới luật
nghiêm chỉnh. Bởi vì không có giới luật thì giữ được độc cư thì không thể tu
được cái phương pháp này. Thì như vậy con xin đa tạ Thầy.
Trưởng lão: Đúng
rồi. Ráng lên con. Nhớ những lời Thầy dạy.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét