181- XUẤT GIA PHẢI CÓ GIẤY TỜ
(39:25) Bây
giờ giấy tờ của các con, người nào mà đầy đủ rồi thì gửi cho Thầy, Thầy sẽ gửi
cho Giáo hội tỉnh họ chứng, Ban đại diện huyện và Ban tri sự tỉnh họ chứng mấy
con. Thì có cái tờ giấy này mấy con đã xuất gia tại tu viện Chơn Như. Chính
quyền chứng, chính quyền địa phương của mấy con biết gốc của mấy con người ta
sẽ chứng, chấp nhận cho mấy con xuất gia mà, phải không?
Rồi gia đình thì mấy con có giấy
tờ đủ rồi thì bắt đầu nộp cho Thầy. Thì Thầy chờ đợi cho mấy con xong hết rồi,
thì Thầy sẽ gửi cho Ban đại diện của huyện Trảng Bàng và Ban tri sự tỉnh hội
của Tây Ninh, họ sẽ chứng cho mấy con. Xong rồi thì đương nhiên là mấy con là
người xuất gia có giấy tờ đàng hoàng chấp nhận, có nhà nước chấp nhận cho mình
xuất gia đàng hoàng chứ không phải không. Đó, thì mấy con thấy, con yên tâm.
Do đó, bây giờ đó, mấy con nếu mà
trong tu viện mình bữa nay cô Út mắc đi đâu không có nấu cơm, mấy con cứ ôm
bình bát đi ra ngoài đường kia xin, ai có bắt mấy con đâu? Phải không, mấy con
thấy yên ổn. Bữa nào đó mình thử mình đi ôm bình bát, một đoàn mình đi thử coi,
ra chợ họ cho mình bánh mì về mà ăn mà chết đó chứ. Bởi vì họ cho bánh mì chứ
không có gì khác hơn hết. Tu vậy mấy con thì không có sợ chết đâu! Thầy nói bỏ
chỗ nào thì mấy con cũng sống được. Nhưng mà chúng ta làm đúng cái luật đi khất
thực, nhất định là bỏ tiền vô thì nhất định là không nhận, từ chối liền.
Còn người ta cúng dường bánh
trái, cái gì thực phẩm thì mình nhận, trong khi về đó mình có gì ăn nấy. Người
ta cho bánh mì ăn bánh mì. Chứ nói: “Trời! Không có cơm thì tôi chắc chết tôi”.
Không được! Mấy con đừng có nghĩ vậy.
Thì một ngày nào đó thì cái đoàn
của mấy con sẽ đủ cái duyên, thì cái Tăng đoàn của mấy con sẽ đi từ Nam ra Bắc,
chứ không phải là có một chỗ đâu, giấy tờ mình có đủ hết rồi! Đây là chưa nói
Tăng tịch, mấy con. Bởi vì Tăng tịch là mấy con phải thọ giới, từ giới Sa Di
cho đến Tỳ Kheo đàng hoàng thì giáo hội sẽ cấp cho mình Tăng tịch. Còn bây giờ
mình chỉ có giấy xuất gia mình cũng đi được rồi. Khỏi có ai nói mình. Mình đã
có giáo hội tỉnh chứng nhận cho mình đàng hoàng mà! Rồi chính quyền cũng chấp
nhận cho mình xuất gia đàng hoàng mà, gia đình cũng chấp nhận, chứ mình đâu có
làm gì trái đâu?! Cho nên vì vậy mình có cái giấy đó là đủ mình đi từ chỗ này
đến chỗ khác. Đi rồi mấy con về tu chứ. Mà bây giờ, từ đây cho tới năm tới mấy
con chứng rồi, mặc sức mà đi. Đi ra ở ngoài mà dạy học luôn, chứ đừng nói
chuyện.
Tu sinh Thiện Tâm: Thưa
Thầy, nghe nói Du Tăng là khoái rồi.
(41:52) Trưởng lão: Thì lẽ đương
nhiên là khất sĩ phải đi. Ở hoài một chỗ vậy mấy con thấy nó, cái hạnh của một
cái người khất sĩ là phải đi từ chỗ này chỗ kia.
Rồi không những người khất sĩ
đâu, mà cư sĩ Thầy cũng cho đi, chứ không phải là mấy con ngồi đây một chỗ đâu.
Thầy cho mấy con đi từ chỗ này đến chỗ khác. Cho nên vì vậy mà có nhiều nơi,
nhiều chỗ là cái du hành của mấy con, từ đó mấy con mới trở về cái tu viện của
chúng ta. Mấy con mới thấy rằng cái tổ chức của Thầy mà, nó trở thành du tăng.
Chúng ta không có lấy cái tu viện
này làm cái nhà ở của mình mãi mãi đâu, mà cũng không lấy cái cơ sở an dưỡng ở
đâu mà làm chỗ ở. Đến đâu là mình ở đó, chỗ đó. Mà người đó ở đó mà có lo cơm
nước của mình thì mình sẽ ở đó mình ăn cơm, mình tu tập vài hôm. Để cho mình
làm cái gương hạnh ở đó cho người ta biết mình, cái giáo đoàn tu viện Chơn Như
của mình là tu tập như vậy đó, cở sức như vậy.
Rồi nếu mà mấy con tu mà chứng
rồi, người nào cũng làm chủ, nguyên cái giáo đoàn đó người ta nói: “Tất cả
những người này làm chủ sinh già bệnh chết hết, muốn chết hồi nào thì chết,
muốn sống hồi nào…”, họ đến đó, họ quỳ lạy mấy con sát đất. Bởi vì họ có làm
được không? Mà thấy mấy ông sư này trời đất ơi, ghê gớm thiệt! Mà bây giờ cho
ăn cũng được, mà không cho ăn thì ngồi thiền nhập định. Lúc bấy giờ mấy con có
đủ thần lực mà, mấy con đâu cần! Xin cơm ăn là muốn hóa duyên độ chúng sinh ở
khu vực đó để gieo duyên với mình chứ không phải là đi đến đó để mà xin cơm họ
sống đâu. Không phải đâu!
Nghĩa là mình đến đó là tạo một
cái duyên, cái hình ảnh đạo đức, cái hình ảnh thiền định để cho người ta biết
rằng chúng tôi là những con người phàm phu. Nhưng chúng tôi làm được những cái
điều này thì quý vị ở đây cũng làm được. Cái hình ảnh của chúng ta đi đến đâu
là làm sáng tỏ nơi đó để giúp cho mọi người.
(43:41) Rồi
cái hình ảnh của các cư sĩ của các con đến đâu là làm sáng tỏ. Không phải tu sĩ
ở đây làm được mà cư sĩ chúng tôi cũng làm được. Đâu có phải cần cái bộ y áo
của mấy con đâu, mà cái chiếc áo cư sĩ của các con đều làm được hết mà. Nhưng
các con cũng phải sống đúng giới luật, cũng phải tu tập đúng pháp thì mấy con
mới làm được. Chứ mấy con mà tu sai, nói: “Tôi cư sĩ thôi, năm giới thôi, tôi
không hơn nữa” thì thôi, Thầy cũng đầu hàng luôn, không biết làm sao mấy con
được. Mấy con hiểu chưa?
Cho nên Thầy dẫn dắt mấy con tới
nơi tới chốn. Nhưng mà do cái sự các con phải tự lực tu tập, tự lực rèn luyện
mà Thầy đã dạy cho mấy con rất kỹ, không có thì giờ nào mấy con bỏ hỏng hết.
Các con hiểu chưa? Không có thời giờ nào mấy con bỏ trống hết. Nghĩa là hoàn
toàn là chiếm hết cái thời gian của cuộc đời mấy con, để rồi sau đó mặc sức mấy
con ngồi chơi. Tu rồi rồi, đâu còn đâu, các con ngồi chơi. Chỉ còn trách nhiệm
là mấy con đến lớp dạy người ta xong thôi. Mà bây giờ ở đây mấy con thấy, Thầy
đã cho mấy con đứng lớp dạy rồi, mấy con cũng quen rồi, nó đâu còn bỡ ngỡ, đâu
còn gì đâu, nó cũng quen rồi. Thì do đó khi mà mấy con đứng lớp, mấy con dạy
rất là dễ dàng không có khó.
Rồi mình tu chứng nữa thì mình
thấy không còn lo lắng gì hết! Thân phận của mình, mình làm chủ được, mà không
chứng. Bây giờ như mấy con thấy, mấy con đuổi bệnh được rồi, mấy con cũng thấy
an ổn trước cái thân của mình rồi. Nhưng chưa làm chủ. Chưa làm chủ sự sống
chết, mấy con muốn chết thì chết, muốn sống thì sống. Bây giờ muốn chết, thử
mấy con làm chủ thử coi, Thầy xem coi người nào làm được không? Chưa! Bây giờ
mấy con tịnh chỉ hơi thở dùm Thầy đi, rồi mấy con ngồi bất động dùm Thầy đi.
Bữa đó ngồi bất động Thầy thấy rõ ràng là mấy con chưa bất động mà, còn nhúc
nhích mà. Thì như vậy là chưa được, chưa tịnh chỉ hơi thở được. Cho nên ráng
con, nhớ lời Thầy dặn, phải ráng về tập!
(45:31) Như
vậy cái phần của con là tu theo cái đặc tướng của con, là buổi tối, buổi khuya,
ba mươi phút thôi. Còn mấy người khác là khác. Người ta bận công việc như vậy,
mà người ta tu như vậy rồi. Còn mấy con, bốn thời: sáng, trưa, chiều, tối,
khuya phải luôn luôn ba mươi phút hết. Thì người ta tu vậy chứ, nhưng mà người
ta triển khai cái tri kiến người ta trên cái phần đó nhiều hơn. Con hiểu? Cái
nhiệm vụ của con là như vậy. Cho nên vì vậy mà con tu trong ba mươi phút hoàn
toàn, chứ không phải là tu thường thường nữa con. Tu nhiếp tâm cho hẳn hoi, dẫn
tâm đàng hoàng.
Tu sinh Thiện Tâm: Thưa
Thầy, tác ý thì thấy dễ hơn, tức là thí dụ như con đi, con ngồi xuống con cũng
tác ý: “Ngồi xuống!” (Rồi): “Đưa tay ra!” đưa tay
ra, xong rồi: “Dở chân
lên!” dở chân lên nữa, tức là mình tác ý miết vậy thì con thấy
không có.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét