199- CÁCH LÀM BÀI VÀ ÁP DỤNG
ĐỨC DŨNG CẢM
(24:49) Cho
nên nó càng, mấy con càng làm bài mà gởi về Thầy đọc, thì Thầy thấy có người
thì làm đầy đủ, nhưng có người thì còn làm thiếu. Bởi vì, các con thấy như cái
đáp án nó đã để Đức Dũng Cảm. Cái Đức Dũng Cảm, mà về dũng cảm như thế nào? Một
người mà xông vào nhà lửa đang cháy để cứu người khác cũng là dũng cảm. Một người
mà nhảy xuống sông để cứu người chết đuối cũng là dũng cảm.
Các con đọc
thấy cái câu chuyện một cái đứa bé mà nó đứng lên, nó chịu lỗi trước thầy giáo
trong khi nó không lầm lỗi. Mà nó chịu trước thầy giáo rằng, nó chịu rằng nó nhận
là nó không đem tập sách theo, để thầy giáo đuổi nó ra ngoài lớp. Thì
nó đứng dậy mà nó chấp nhận, thì nó phải là dũng cảm, nó mới làm được. Chứ còn
không khéo: "Không, không, không đâu! Bạn này không đem chứ không
phải là em, không phải là con không đem sách, bạn này chứ không phải là
con". Còn cái cậu bé này đứng lên chịu nhận cái chuyện không đem sách.
Vậy mà trong khi Thầy giáo đuổi ra khỏi lớp, thì cậu bé vẫn lẳng lặng chịu đựng
mà đi ra khỏi lớp. Đó là một cái hành động dũng cảm mấy con.
Đó, nghe nói
cái chuyện đó mà ví dụ như nghe người ta nói cái chuyện đó thì mình nói ngay liền
cái người nào lỗi là mình chỉ liền người đó. Chứ ít có khi mình chịu lắm, mình
chịu lỗi cho cái người khác. Vì vậy cho nên cái Đức Dũng Cảm mình ít có lắm.
Nhưng mình phải thấy rằng, mình phải tu tập làm một cái dũng cảm chứ không phải
là thiếu dũng cảm. Đối với mình, cái tâm mình lăng xăng, mà hôm nay mình nỗ lực,
mình tu tập nhiếp tâm cho được ở trong hơi thở, không làm lăng xăng cũng là
dũng cảm, chứ đâu phải là chuyện. Như người ta chửi mình mà mình nhẫn được,
mình không nói lại một tiếng nói nào với ai, mình không nói nặng, nói nhẹ người
khác. Hoặc là mình không để cho tâm mình buồn giận người khác, cũng là một cái
hành động dũng cảm, chứ đâu phải là thiếu dũng cảm mà làm được mấy con. Cái
chuyện mà mình làm ngược lại với cái chuyện đời là một cái Đức Dũng Cảm của
chúng ta tại đó.
(26:56) Cho
nên khi mà viết cái bài thấy đề, thấy đáp án là Đức Dũng Cảm thì mấy con phải
nói dũng cảm của bản thân. Mình có những hành động dũng cảm hàng ngày của mình,
chứ đâu đợi mà mình nhào trong nhà lửa cứu người khác là mình mới nói dũng cảm
đâu, có phải không? Mình dũng cảm trước cái hành động. Nhưng mà mình nói ra được
cái điều đó, nó cũng là nhắc mình một lần để dũng cảm với cái sự tu tập của
mình mấy con.
Bây giờ buồn
ngủ gần chết như thế này, mà còn phải đi kinh hành, mà phải bắt buộc mình phải
tác ý từng hành động, thiệt nó mệt nhọc, nó tức tối. Thay vì giờ này đi ngủ
không phải sướng sao, mà bây giờ hành hạ mình như thế này? Nếu một người không
dũng cảm thì người ta sẽ tìm cách “thôi, giờ này chắc ai cũng ngủ hết, thôi
chui ngủ cho sướng, ai mà thấy được đâu”. Đó là mình thiếu dũng cảm! Còn mình
dũng cảm với mình, “phải thắng được cái thằng giặc buồn ngủ này mới được”. Do
đó mình dũng cảm.
Cũng như bây
giờ cái đầu nhức quá, thì bây giờ đó mình chỉ còn nằm. Hay hoặc chóng mặt quá,
mà bây giờ ngồi dậy thì trời đất nó xoay vòng vòng như thế này thì khổ quá. Cho
nên thôi, thà là nằm hay đi Bác sĩ chích thuốc hay gì đó, hay uống thuốc gì đó,
thì đó là không dũng cảm. Một người dũng cảm là người ta ngồi sừng sững lên,
người ta ôm pháp người ta tu là người ta dũng cảm mấy con. Đó là dũng cảm.
Cho nên mấy
con làm bài, là mấy con mục đích để mấy con nói được cái Đức của Đức Hạnh về bản
thân của mấy con. Nhưng mà về bản thân của mấy con, nói xong rồi về bản thân của
mấy con phải dũng cảm như thế nào? Thì lúc bấy giờ gia đình của mấy con nó có
liên hệ với gia đình của mấy con.
Có nhiều người
gia đình không cho mình đi tu mấy con, phải không? Nhưng mà mình dũng cảm như
thế nào, để cho gia đình mình, phải nhiếp phục gia đình mình mà mình mới đi tu
được. Đó cũng là dũng cảm. Chứ còn nếu mà mình mà hèn nhát một chút xíu, mình
không dũng cảm thì thôi. Giờ cha mẹ không cho thôi, để chờ chờ cho Ổng, Bả, chừng
nào Ông sắp chết hoặc chết đi, mình đi tu lúc đó không ai cản mình nữa. Nhưng
mà chờ Ổng chết chắc là mình chết theo mất rồi đâu còn nữa, vậy đâu phải dũng cảm.
Cho nên cái dũng cảm khi mà biết thì mình phải nghĩ nhớ, nghĩ nhớ về bản thân,
rồi nghĩ nhớ đến gia đình của mình, trong những cái khó khăn mà mình vượt ra được.
(28:57) Có
nhiều, ở đây các con có nhiều cái hoàn cảnh mà mình không nên nỡ bỏ con mình,
mà mình hôm nay, mình đến đây được mình tu là phải có sự dũng cảm. Tình cảm con
người mình dứt khoát được, mình đi tu đâu phải dễ. Đó là một sự dũng cảm mấy
con! Mình phải nói hết. Thì trong gia đình, trong bản thân của mình, rồi trong
bao gia đình, thì khi mà gia đình như vậy nó còn liên hệ với những người khác,
xã hội nữa. Cho nên khi mà nói đến cái Đức Dũng Cảm thì mình nói được bản thân,
nói được gia đình, rồi nói được xã hội, thì như vậy rõ ràng cái bài mình mới đủ.
Còn có khi mấy con nói sơ sơ thôi, rồi coi như là mình làm cho có, coi như là
có trả bài thôi, đặng có mình viết. Thầy nói mình siêng mình làm vậy thôi, chứ
sự thật ra Thầy đọc có nhiều bài chỉ nói sơ sơ thôi, chớ cũng chưa có gì hết.
Cho nên khi
mấy con nói lý luận qua lại thì Thầy tìm ở trong đó, coi cái thực hành của mấy
con có không? Nhiều khi Thầy tìm không thấy cái pháp thực hành mà lý luận
không, nói hay lắm, nhưng mà sự thật cái pháp thực hành không có. Cho nên trong
cái sự tu tập của mấy con như vậy. Khi mà bài vở mấy con viết là mấy con nhớ mỗi
một cái Đạo Đức thì nó có bản thân, gia đình và xã hội, nó mới đầy đủ cái Đạo Đức,
đó là mình viết.
Mình viết
như vậy để làm gì mấy con? Mình để triển khai cái Tri kiến, cái sự hiểu biết của
mình để giải thoát. Đó là kèm theo, như hồi nãy Thầy nói mình nhiếp tâm, an
trú, giữ giới thì mình sẽ càng ngày mình tăng lên cái sự nhiếp tâm, an trú.
(30:31) Trưởng
lão: Con khỏi rót con. Thầy uống bây nhiêu nước là đủ rồi, Thầy sẽ về. Chứ
mà còn rót thêm nữa chắc phải uống hết con, chiều nay chắc Thầy đi không nổi!
Nó vừa đủ thôi. Cho nên Thầy ráng phân chia ra từ từ uống, để cho nó thấm giọng
đặng nói chuyện với mấy con thôi, đặng cho nó vừa hết nước là về, là đủ. Chứ mà
còn thêm nữa, Thầy thì không bao giờ mà uống nước thừa bỏ. Mà nếu nước mà đầy
như thế này thì thôi Thầy chắc chịu khát Thầy về chứ Thầy không uống! Uống bỏ
ly nước thừa, phí bỏ uổng! Mà cho mấy con uống thừa, mấy con tội chết. Uống thừa
Thầy ngu lắm mấy con!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét