210- CHẾT TRÙNG DO CỘNG
NGHIỆP CHÙM NHÂN QUẢ
Trưởng
lão: Rồi, con hỏi
Thầy gì không?
(35:59) Tu
sinh 2: Bạch Thầy, con muốn hỏi Thầy. Cái năm rồi đó là năm Hợi đó, trong
nhân thân lúc bây giờ đó ra đi bốn người đó, thành ra tâm nó động. Nhờ Thầy chỉ
cái cách nào đó, để phá được cái động đó.
Trưởng
lão: Ờ cái động, ở
trong cái năm đó là những cái người thân con nó có cái duyên để mà chết trong
những cái năm đó. Thì con thấy đây là cái Nhân Quả rồi. Nhân quả trong cái thân
của mình, trong cái dòng họ của mình, trong cái nhân quả của một chùm nhân quả.
Cho nên vì vậy càng nỗ lực tu hơn! Con lại nỗ lực tu hơn! Đừng có để cái tâm
mình phải nghĩ nhớ người này sao như vậy, là chết trùng hay chết này kia? Đó là
mấy cái người mà họ bày đặt ra mê tín, họ nói trùng này kia, rồi chết trong cái
năm đó, mà sao dòng họ mình lại chết nó liên tục như vậy? Không phải đâu! Cái
nhân quả, đồng thời nó cùng nhau nó cộng cái nghiệp. Cho nên khi mà cộng nghiệp
sanh ra trong cái gia đình đó, chờ cái duyên nó tan rã đó, thì nó cũng là do
nhân quả nó tan rã nó chết theo. Thấy không, các con nhớ vậy!
Cho nên khi
mà con thấy nhân quả thì con sẽ nghĩ, thì con sẽ an trú được ở trong cái tâm của
con. Con hãy lo tu, để không nó cộng nghiệp tới cái năm Tý này nó chết luôn ba,
bốn người nữa, nguy hiểm. Trong đó có con nữa mới chết đó, tu không kịp, phải
không? Bởi vì nhân quả mà, nó cộng, nó vô thường lắm, nó không có báo trước cho
mình biết đâu. Nó thấy cần cái duyên đủ là nó lôi với nhau chết trong một cái
năm đó. Thành ra nỗ lực thực hiện cho nó được con.
(37:28) Tu
sinh 2: Ý còn thiếu, thành ra thấy…
Trưởng
lão: Quán Nhân Quả,
phải quán Nhân Quả, phải thông suốt Nhân Quả con là tu tập được.
Rồi con hỏi
Thầy gì con?
(37:38-37:48) Tu
sinh: (xin cái điệp phái)
Trưởng lão: Được con, không có gì đâu. Thầy sẽ
cho cái điệp phái. Thầy cho pháp danh cho chúng nó có cái duyên, để sau này khi
con tu được thì coi như là một cái niềm tin rất là sâu đối với tụi nó. Con hãy
ráng tu, hãy ráng tu! Con cứ ghi tên tuổi rồi này kia cho Thầy đi.
Thôi rồi phải
không các con? Có, chuẩn bị mình về, tối rồi.
Còn về phần
giấy tờ thì Thầy, mấy con đã có một cái số cô Út đã đưa Thầy cất giữ đó để chờ
cho nó đủ hết rồi đó, Thầy sẽ đưa cho Ban Đại diện của Huyện Trảng Bàng, Ban Đại
diện Phật giáo của Huyện Trảng Bàng ký. Xong rồi Thầy đưa về Tỉnh hội Tỉnh Tây
Ninh họ sẽ ký tên. Xong rồi thì Thầy sau khi ký tên của Ban đại diện của Huyện
và Ban Tri Sự Tỉnh ký tên xong rồi, Thầy sẽ trả lại mấy con.
Chừng đó thì
có dịp mấy con đi khất thực thì không có ai mà rớ tới mấy con, chứ không có giấy
tờ đi ra họ hỏi: Cái Tăng đoàn nào đây? Ở đâu? Giấy tờ đâu? Đưa coi coi có phải
giả đi xin đặng là làm cho bà con người ta rối loạn không? Nó sợ một cái số người
đi xin vậy đó, mà đi xin tiền đó thì chắc chắn là Nhà nước người ta sẽ không chấp
nhận.
Cho nên vì vậy
mình có giấy tờ đàng hoàng, mà mình đi khất thực là không phải xin tiền ai đâu,
mà xin bánh mì. Bởi vì ở ngoài chợ nó đâu có cơm nấu sẵn đâu, nó cho bánh mì.
Và mình xin xôi thì nó cho xôi. Chứ còn nó có gì đâu nó cho, phải không? Thì
bánh mì với xôi chứ không có gì. Nó cho cái thứ khác tôi làm sao tôi ăn được,
cho tôi xôi với bánh mì tôi về ăn còn sống được. Cho nên mấy con yên tâm, rồi
sau này, có hôm thì cô Châu cô sẽ dẫn mấy con đi khất thực. Cái đoàn mấy con mà
đi khất thực, thì Thầy nói có cô Huệ Ân đi nữa, thì Thầy nói tuyệt vời!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét