235- TRÊN TỨ NIỆM XỨ KHÔNG CÓ TƯỞNG
(28:28) Mà
khi mà đạt được an trú thì chúng ta bước qua Tứ Niệm Xứ, thì chúng chỉ cần
nhắc: “Tâm bất động,
thanh thản, an lạc, vô sự”. Bởi vì trong cái chỗ mà bất động, thanh
thản, an lạc, nó có sự an ổn của nó. Khi nhắc như vậy thì chúng ta ngồi nhìn
lại cái tâm của chúng ta, nhìn lại cái trạng thái tâm của chúng thanh thản, an
lạc đó, thì lúc bấy giờ chúng ta cảm nhận liền cái sự an lạc của giai đoạn mà
chúng ta an trú, nó hiện ra liền. Vì vậy mà nó hiện ra liền, thì trong ba mươi
phút chúng ta ngồi tu Tứ Niệm Xứ rất là dễ dàng không có khó khăn.
Vì vậy mà chúng ta tu một tuần
lễ. Sau một tuần lễ tu tập thuần thục, ba mươi phút ở trên Tứ Niệm Xứ, chúng ta
thấy càng ngày nó càng muốn tiến lên, nó còn muốn tiến lên nữa. Thì do đó chúng
ta tăng dần lên từ ba mươi phút đến bốn mươi phút, rồi năm mươi phút, rồi sáu
mươi phút. Chúng ta cứ tiến dần, tiến dần. Thậm chí nó có thể kéo dài được một,
hai tiếng đồng hồ rất dễ dàng trên Tứ Niệm Xứ. Nó ngầm, tự nó ngầm nó quét, nó
làm cho cái tâm nó bất động, thanh thản, an lạc, vô sự dài ra.
Tứ Niệm Xứ là tự dài ra chứ chúng
ta không làm gì được ở trong đó hết. Mà để tự động của nó giữ cái trạng thái
bất động của nó thì tự nó kéo dài ra. Bởi vì nó tự khắc phục tham ưu, tự khắc
phục tham ưu thì cái trạng thái bất động sẽ dài ra, và dài đến khi mà sáu tiếng
động hồ rất dễ dàng không khó khăn.
Mà sáu tiếng đồng hồ được thì sáu
ngày, bảy ngày rất dễ dàng không có khó khăn. Đối với Tứ Niệm Xứ thì nó khắc
phục hết, bởi vì nó nhiếp phục tất cả mọi cái ác pháp hết! Nó không còn để trên
thân tâm chúng ta một cái ác pháp nào tác động. Cho nên chúng ta tu Tứ Niệm Xứ,
mà nếu mà chúng ta đạt được cái kết quả của nhiếp tâm và an trú được trọn vẹn,
thì đến Tứ Niệm Xứ thì chúng ta tu không khó, không có khó. Còn nếu mà nhiếp
tâm và an trú chưa trọn vẹn, mà chúng ta bước qua Tứ Niệm Xứ thì rất khó.
Cho nên cái căn bản nhất là của
mấy con hiện giờ là nhiếp tâm và an trú, nó quan trọng lắm. Mà nhiếp tâm mà an
trú không được thì phải tập cho được, tập cho được, tập kỹ lại. Thí dụ như bây
giờ mấy con giai đoạn đầu, mấy con nhiếp tâm trong hơi thở: “Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi
biết tôi thở ra”.
(30:52) Hoặc
là các con nhiếp trong cánh tay, hoặc là nhiếp trong bước đi cũng như y như cái
hơi thở vậy, chứ không có gì khác. “Đưa
tay ra tôi biết tôi đưa tay ra, đưa tay vô tôi biết tôi đưa tay vô”, rồi
các con đưa ra, đưa vô để chú ý cánh tay đưa ra đưa vô, không có một niệm nào
xen vào.
Rồi khoảng năm lần đưa tay ra vô
vậy thì mấy con lại tác ý một lần nữa, và cứ như vậy kéo dài cho đến khi ba
mươi phút xả nghỉ. Và nếu mà không hoàn toàn không niệm thì mấy con phải tập
suốt cái thời gian một tuần lễ, hoặc hai tuần cho thuần thục. Sau khi thuần
thục rồi thì mới tu tập cái pháp khác.
Tu tập pháp khác thì bây giờ nó
cũng ở trên cánh tay hoặc là ở trên hơi thở, hoặc ở trên bước đi, chỉ có thay
đổi cái câu tác ý mà thôi: “An
tịnh thân hành tôi biết tôi đưa tay ra, an tịnh thân hành tôi biết tôi đưa tay
vô”. Mà chừng nào tác ý câu tác ý như vậy, mà các con đưa tay
ra đưa tay vô này, bỗng dưng mình cảm nhận một trạng thái hoan hỷ trong lòng
của mình, nó có cái vui ở trên cái hành động đưa tay vô, hoặc là một cái trạng
thái đang ngồi, hoặc đang đi, hoặc là đưa tay ra vô như thế này mà thấy cái
thân nó rất là an ổn một cách kỳ lạ, thì đó là mấy con đã đạt được cái trạng
thái bất động, an tịnh của nó rồi.
Thì do đó mấy con tiếp tục ba
mươi phút rồi xả nghỉ. Mặc dù nó có thể tăng lên một giờ được nhưng mà các con
không tăng, chỉ cần ở trong ba mươi phút mà thôi. Khi mà tăng lên thêm giờ ra,
mà không đúng pháp thì nó sẽ bị tưởng, nó bị tưởng mất đi! Thí dụ như bây giờ
các con thấy an trú được rồi, thấy nó an ổn được rồi, mấy con tăng lên từ bốn
mươi phút đến năm mươi phút, sáu mươi phút, tức là một giờ thì bỗng dưng có
những hiện tượng của nó xảy ra đối với các con.
Bởi vì nó không phải là cái pháp
để nó khắc phục những cái chướng ngại vi tế, cho nên nó không thể nào khắc phục
được, cho nên mấy con chỉ ba mươi phút mà thôi. Cho nên nhớ kỹ ba mươi phút mà
thôi không được tăng lên. Tăng lên thì các trạng thái tưởng sẽ từ đó do cái ý
thức của các con nó không hoạt động trong cái sự an trú đó, cho nên nó sẽ hiện
ra các cái trạng thái tưởng, cho nên các con đừng tăng lên. Nhớ lời Thầy chỉ
dạy.
Chỉ có ở trên Tứ Niệm Xứ thì mấy
con mới tăng lên được. Các con nghe nói: “Trên thân quán thân để nhiếp phục tham ưu”, nghĩa
là bất cứ một cái pháp nào mà ưu phiền xảy ra làm chướng ngại thân tâm của mấy
con thì tự pháp Tứ Niệm Xứ nó sẽ nhiếp phục nó làm cho không còn có nữa. Cho
nên khi tăng lên thì trên Tứ Niệm Xứ dù là bất cứ một cái trạng thái nào của
tưởng nó cũng không xuất hiện ra được. Bởi vì pháp Tứ Niệm Xứ nó rất tuyệt vời
là nó diệt trừ tất cả những cái tưởng của chúng ta, nó không để tưởng chúng ta
hoạt động.
Cho nên một cái người mà có thể
nói rằng, có thể mà lên đồng nhập cốt thì người ta yên lặng một chút xíu là
người ta sẽ nhập vào. Nhưng khi mà cái người yên lặng đó mà ở trên pháp Tứ Niệm
Xứ, thì không bao giờ nhập đồng cốt được bởi vì tưởng không hoạt động được. Đó
là cách thức mà chúng ta biết được các pháp Tứ Niệm Xứ rất là tuyệt vời. Cho
nên ở đây khi nào nhiếp tâm và an trú được rồi thì chừng đó chúng ta mới chuyển
qua Tứ Niệm Xứ mà tu tập.
Tức là chúng ta muốn tăng lên là
phải tăng lên trên pháp Tứ Niệm Xứ, tăng cái thời gian lên là phải tăng ở trên
pháp Tứ Niệm Xứ, chứ không phải tăng ở trên cái pháp hơi thở hoặc là tăng trên
cái pháp đi kinh hành, hoặc là cái cánh tay đưa ra vô của chúng ta mà tăng lên
thì không được. Chỉ có nhiếp tâm và an trú là ba mươi phút ở trên cánh tay, hơi
thở hoặc bước đi chúng ta mà thôi. Đó là điều cần thiết cho mấy con, nhắc nhở
mấy con kỹ lưỡng tu tập rất kỹ trong cái giai đoạn đạt được cái chất lượng
nhiếp tâm và an trú.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét