303- GIỚI HẠNH VỀ Y ÁO
(19:14) Tu sinh Phước Tồn: Kính
thưa Thầy về trong giới luật thì con thấy tâm mình nó thường thấy phóng dật,
thì con thấy như là hôm qua, hôm kia Thầy dạy về việc bỏ xả cái mùng, để thực
hiện theo Đức Hiếu Sinh. Con thấy đây cũng là nếu mà thực hiện bỏ cái mùng, ngủ
như vậy, thì nó sẽ diệt đi cái bản ngã của mình, diệt cái tâm chấp ngã. Như vậy
con thấy rất cần thiết trong cái việc của con.
Hơn nữa con hỏi, thí dụ như trong
Tăng đoàn thì quý sư ở đây nếu mà có hai cái áo này rồi, mà vẫn còn giữ để mặc
thêm một cái áo của hệ phái khất sĩ mà không có cánh tay như vậy có phạm giới
hay không?
Trưởng lão: Bỏ
hết. Nghĩa là bây giờ coi như là mình vào đây thì coi như là, về cái áo mà nó,
cái y trung đó, con thấy nó không có tay chân gì hết đó. Mình ở đây thì phải có
mặc cái áo có tay đặng nó làm kín vai mình, chứ không khéo cái kiểu mấy con vắt
nó lòi tay mấy con ra hết đó, thành ra nó hở da, hở thịt. Mình tu theo ông A
Nan, coi như là kín da, kín thịt hết, phủ trùm hết. Theo ông A nan, khi ông A
Nan mà vắt cái y nó lòi cánh tay ra đó, da ông A Nan thì ông trắng trẻo đẹp
quá, nó làm mấy cô gái say mê quá. Do đó, nói chung mình ở đây mình ngừa hết
tất cả những cái này. Lỡ người khác có nhìn thấy cái tay của mình, cái da thịt
của mình họ không có gây dục của họ, thì cũng là một cái điều tốt.
Cho nên vì vậy mình đã có chiếc
áo này rồi thì cái y trung kia đó thì mình bỏ, mình không xài. Bởi vì mình chỉ
xài cái y để kín da, kín thịt mình thôi. Cái kia đó có thể mình làm, mình trở
lại, cái y trung mình có thể mình làm cái bồ đoàn, cái tọa cụ để mình trải mình
ngồi cũng được, không sao hết. Hoặc là biến nó trở thành một cái khăn mình để
mình lau cho nó sạch sẽ thì cũng được không có gì hết. Thì mình biến nó trở
thành, chứ mình để dành cái y đó thì không được. Mình hai, ba cái y đó thì
không được, cái đó không được.
Cũng như bây giờ con hai cái áo
nó giống nhau, nhưng mà con nghĩ đây là cái áo lạnh để khi trời có lạnh mình
mặc chồng lên hai cái áo thì được. Nghĩa là mình không phải xin cái áo lạnh của
ai nữa hết. Mình chỉ có hai cái áo như vầy thì được, chứ không phải là để mình
thay đổi. Còn hiểu con?
Tu sinh Phước Tồn: Dạ
con hiểu.
(21:32) Trưởng lão: Vậy
thôi. Phải tập cái đời sống mình cho nó làm sao nó buông xả. Chứ còn một chút
xíu, mình nói theo cái nghĩ của cuộc đời thì mình hay nghĩ mình phòng ngừa
thôi. Nhưng mà cái người tu người ta không có sợ. Ba y, một bát là ba y, một
bát, lỡ mà rách hết thì mình xin, mình vá không được nữa. Mấy con mới thấy từ
cái chỗ mà mấy con, y áo của mấy con mà ăn mặc vậy nó mau rách lắm mấy con. Mặc
dù vải bây giờ thì nó không phải như ngày xưa, nó mau rách. Nhưng mà chỗ cái
công lao của mấy con mà khi mà cái y, cái áo của mình rách thì mình vá lên.
Mình thấy cái sự mình vá, mình thấy mình xứng đáng là một cái người biết xài
cái của đàn na thí chủ.
Các con chưa từng thấy cái chiếc
áo mà ngày xưa mà Thầy mặc, mà ở trong thất Thầy tu mấy con. Mà chính đầu tiên
Thầy ở trên Hòn sơn thì Thầy tự đắp đập vá nó thôi. Rồi Thầy về ở trong thất
Thầy tu tập thì mẹ Thầy vá. Cái áo Thầy nói từ cái miếng vải mà đắp, từ cái vải
vá nó lại rách rồi đắp lên một miếng vải nữa. Thầy nói nó còn hơn cái áo lạnh.
Nó vậy đó mấy con đủ biết Thầy xài đến mức độ. Bởi vì coi như mình ở trong thất
mình tu rồi, đâu có gặp Phật tử nữa. Mà hồi Thầy về đây là không có Phật tử.
Chứ còn nếu mà họ thấy cái áo mà Thầy mặc cái kiểu đó, Phật tử họ thấy họ khóc
ròng, rồi họ đem cho Thầy y áo mặc sao cho hết.
Thầy ăn mặc đến mức độ đó. Cái
màu vàng, hồi đó Thầy mặc cái áo vàng chứ không phải sậm sậm như mấy con đâu,
cái màu vàng theo Đại thừa đó. Nó tới nó bạc trắng thôi, rồi lấy từng cái miếng
vải. Nghĩa là giặt riết nó trắng như thế này, nó vàng mà nó thành trắng như thế
này, ngà ngà đó. Mà coi như nó cũng dơ lắm, mặc dù giặt sạch sẽ nhưng mà thấy
nó thâm thâm nữa, đến cái mức độ thâm thâm. Mà cái vải hồi đó nó không phải bây
giờ đâu con. Cái vải nó bằng cotton, bằng bông gòn đó, kêu bằng cây bông vải
đó. Họ dệt mà Thầy nói nó dễ rách lắm. Mà Thầy mặc như vậy đó, mà từ cái màu
vàng nhuộm bằng nghệ vàng rồi lần lượt nó thâm thâm, nó bạc, nó thâm thâm, thâm
thâm. Mà cứ lấy vải đắp lên, đắp lên hoài, đắp lên hoài. Tấm vải mới cứ đắp
riết rồi nó thành cũ, cũ rồi cái tấm vải vá đó nó cũ nữa rồi nó rách lên nữa,
rồi đắp lên nữa, cứ như vậy lần lượt.
Mà suốt mười năm thì con biết mặc
một bộ đồ. Mười năm mà mặc một bộ đồ, mà vải hồi xưa, chứ không phải vải như,
chỉ bây giờ nó tốt mấy con. Vải hồi xưa kêu là vải cotton vải gì đó. Thầy nói
nó nhúng nước rồi, phơi nó lâu khô lắm, nó rút nước dữ lắm. Mấy con lớn tuổi,
mấy con biết cái loại vải đó. Thầy hồi đó Thầy ăn mặc vậy đó, còn vải tốt thì không
mặc đâu, xin vải xấu mặc. Nghĩa là xin Phật tử vải xấu mặc, chứ không có xin
vải tốt. Còn bây giờ thì vải xấu không có, kiếm không ra đâu.
(24:41) Các
con nhớ cái vải mùng, cái vải mùng mà thưa thưa, mà vải mùng bằng cotton chứ
không phải là vải mùng bằng nilon bây giờ đâu. Là Thầy đã có một bộ đồ bằng như
vậy. Mặc cái áo đó con, chứ mặc cái quần không có được đâu, nó thưa như mùng
vậy đó. Thầy cũng lấy nghệ đó Thầy nhuộm, lấy nghệ mà nhuộm, nhuộm rồi giặt ít
bữa nó bay, rồi cái nhuộm lại nữa.
Cuộc đời tu hành của Thầy, coi
như cách thức ăn mặc. Cho nên bây giờ Thầy nói mấy con, mấy con thừa lắm, mấy
con dư lắm. Vì vậy mấy con bỏ hết, cuộc đời chỉ không còn gì hết! Nó không có
còn vướng bận, mà chính chỗ đó nó mới ly tham, sạch được tham. Còn mình nghĩ một
chút xíu mình còn hai bộ hay ba bộ, nó còn dính đó mấy con, Thầy biết hết, coi
vậy chứ nó ngầm ở trong tâm mình, nó khó lắm!
Tu sinh Phước Tồn: Dạ
kính thưa Thầy, thì cái việc con hỏi còn rất nhiều, mà thôi để hôm nào rảnh con
sẽ…
Trưởng lão: Thôi
được rồi con. Nhớ cố gắng, mấy con giữ ba y, một bát cho thật đúng cái hạnh của
Phật mấy con. Càng giữ bao nhiêu thanh tịnh bấy nhiêu. Mấy con rách hết, tan
nát hết mấy con cứ nói Thầy. Thầy nói tiếng nói, mấy con mặc không có hết đâu,
thực sự, đừng có sợ mà… . Cái ăn cũng vậy mấy con, cỡ bây giờ mấy con ăn ba
bữa mà Thầy nói họ, họ cho ăn, ăn cũng không hết nữa. Nhưng mà ăn để làm gì cho
nhiều mấy con? Nó mập ra, nó bệnh đau chứ làm gì? Ăn một bữa thôi, chết bỏ, có
vậy thôi. Ráng theo Thầy, cứ ngày một bữa thôi. Ai cho gì ăn chỉ ăn một bữa
thôi, chứ nhất định không ăn phi thời. Mắc công nhai, mắc công nuốt, tội gì mà
ngồi đó mà nhai nuốt cho cực! Phải không mấy con? Ngon ngào gì? Ăn vô, nuốt vô
cổ, mắc công nhai nuốt vô khỏi cổ rồi ba cái đồ bất tịnh không, có ra cái gì
đâu. Cho nên đừng có thèm, bánh trái, rồi trái cây bánh đồ này kia, cái đồ cám
dỗ dục lạc. Dẹp! Ăn cơm được rồi. Ai cho ăn gì bữa ăn, có gì mình ăn nấy thôi,
không cần lựa, cái gì tôi ăn cũng được. Đó có nhiêu đó, ráng tu tập con!
(26:46) Nhớ
giữ gìn giới hạnh của Phật nghiêm chỉnh, cái đức mà buông xả mấy con nhớ ly
dục, ly ác pháp, xả tất cả hết. Ăn mặc thì kín đáo thân hẳn hoi hoàn toàn, cho
nên cố gắng mấy con. Chứ không như ở bên Nam tông, ở bên Khất sĩ người ta ăn
mặc sao mà hở vai, hở thịt. Thành ra kiểu đó Thầy không chấp nhận được. Bởi vì
theo Thầy thì nói cái da thịt của con người nó lòi ra, nó dễ gợi dục cho người
khác, nhất là thanh niên mấy con, chết được! Đưa vai, đưa thịt ra thì không có
được, cái kiểu này không được.
Mấy con đi tu vậy chứ mấy cô nói
sao? Tu hành, mấy ông thầy đó thiện lắm mấy con, mà da thịt mấy ông trắng trẻo
ghê lắm, thì mấy con chết đó! Cho nên vì vậy mà mặc cho kín đáo, gặp phụ nữ là
cúi mặt xuống, đừng có nhìn. Đức Phật bảo: “Đừng có nhìn! Mà lỡ có nhìn thì đừng có nói chuyện!” Ông
Phật dặn ông A Nan vậy mà, có phải không mấy con? Cái thứ đó là thứ ghê gớm lắm
mấy con. Rắn độc đó, nó sẽ cắn mấy con chết đó, chứ không phải không đâu. Nhất
là mấy sư mà trẻ trẻ tuổi đó, nó vô nó cám dỗ riết, cái mấy con lột y áo ra hết
đó, chứ đừng nói. Thầy nói thật sự cái thứ đó ghê lắm!
(28:03) Cho
nên phải, tu là quyết giải thoát là ngăn ngừa cái thứ đó lắm. Mỗi khi trong tâm
mà có khởi một cái niệm về sắc dục là mấy con phải diệt ngay liền. Cái đồ bất
tịnh, cái đồ tội lỗi, cái con đường nhân quả, nó sẽ dẫn dắt đi trong con đường
tội khổ. Tội mà khổ nữa, chứ không phải là tội mà hạnh phúc đâu! Nó là con
đường địa ngục đó mấy con, tiếp tục tái sanh luân hồi.
Cho nên một người tu mà người ta
thắng được cái tâm đó rồi, thì cái giới phụ nữ không có cám dỗ họ được đâu. Còn
lơ mơ nó dẫn dắt, nó xỏ mũi mấy con, nó dẫn chạy ù ù hết đó. Thầy bây giờ có
kêu nữa thì chắc chắn nó dẫn đi luôn hết đó, cho nên phải cố gắng con, nhớ tuổi
trẻ mấy con.
Thầy nói tuổi trẻ mấy con, chứ
tuổi già mấy con coi chừng nó cũng xỏ mũi chạy luôn đó, chứ đừng nói chuyện.
Thầy nói thật sự chưa chắc đâu. Các con phải nghe báo chí nó đăng nhiều ông già
bảy tám chục tuổi, vẫn bị con gái nó xỏ mũi hết. Trời đất ơi! Đâu phải chuyện
dễ đâu. Hễ mà giàu có bao nhiêu tiền bạc là nó xỏ hết, nó làm tiền, làm đủ
cách, mấy ông già muốn chết luôn đó, đừng có nói chuyện giỡn mặt với tụi nó.
Cho nên ở đây tuổi trẻ cũng phải
cảnh giác, mà tuổi già cũng đừng nói chuyện tui qua mặt nó được đâu, không phải
đâu. Nó chưa tới đó, chứ nó tới rồi mấy con sẽ thấy chết với nó chứ không phải
dễ đâu! Cho nên tu như Thầy rồi thì không có mặt nào mà dám xâm chiếm nổi. Chứ
còn mấy con thì coi chừng, phải cảnh giác, rất là cảnh giác. Thầy nói thật mà
chứ đừng có dễ ngươi với nó, không có được.
(Thôi rồi con đứng)

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét