327- TỈNH GIÁC TRONG ĂN UỐNG
(24:01) Tu sinh Thiện Tâm: Thưa
Thầy cho con hỏi thêm về vấn đề tỉnh giác trước ăn uống thưa Thầy, là ăn uống
như thế nào là nó tỉnh giác thưa Thầy?
Trưởng lão: Tỉnh giác trong ăn uống thì các con nương vào cái thân
hành của mình nhai, nuốt, múc cơm… tập cho nó quen. Chớ còn không khéo ngồi ăn
một hơi quên mất, rồi nghĩ tầm bậy tầm bạ thì đó là thiếu tỉnh giác.
Tu sinh Thiện Tâm: Mình ăn mà mình có múc, mình nắm đũa rồi nó nhiều động tác
như vậy thì nó cần tập trung nhiều hơn, như vậy nó tỉnh giác hơn?
Trưởng lão: Đó! Thì cứ tập trung trong cái hành động của con.
Tu sinh Thiện Tâm: Dạ! Ví dụ như con bỏ thức ăn vào, con trộn hết lên rồi
ngồi múc ăn, cái tay thì múc, cái miệng thì ăn nhưng cái đầu óc nghĩ lung tung
đó Thầy. Con nghĩ là nếu mình để thức ăn đó rồi mình gắp, mình ăn thì nó cẩn
thận hơn.
Trưởng lão: Đúng rồi! Mình theo thân hành mình tập, nó nhiều cái thân
hành ở trong đó. Thay vì bây giờ trong cái bát của con là đựng cơm, bây giờ con
mới lấy cái đôi đũa hay hoặc là lấy cái muỗng con xúc món ăn, rồi con mới bỏ
vào ở trong cái bát. Rồi con mới xúc cơm với thực phẩm đó, con mới bỏ vào trong
miệng thì nó qua bao nhiêu cái hành động. Còn nếu mà con trộn chung hết rồi,
con chỉ có múc lên bỏ vào miệng nhai, thì nó mấy hành động kia nó không có, cho
nên vì vậy mà con tu ở trong ít hành động thôi, nhưng mà cũng tập tỉnh giác
được. Nhưng mà vì cái hành động, từ đây nó sẵn món cháo như món canh của mình
thôi, cứ múc để lên ăn, múc để lên ăn. Chớ không phải đưa cái muỗng hay hoặc là
cái đôi đũa mà gắp cái này, cái kia. Rồi từng hành động bỏ vào, rồi mới múc, nó
nhiều hành động tu.
Cũng như cái pháp Thân Hành Niệm thì con thay vì bước đi thì con
cứ biết cảm nhận bước đi thôi, nhưng không “Dở chân lên, đưa chân tới,
hạ chân xuống, hạ gót xuống”, nó nhiều cái động tác làm cho sự tập
trung chú ý chúng ta nhiều hơn. Tức là sức tỉnh mình phải cố gắng hơn để cho nó
tỉnh hơn, thì nó phải cao hơn. Cao hơn là cái chỗ mà con chỉ “dở chân
lên, để chân xuống” cái con gọi là bước đi thôi, thì cái chuyện đó nó
ít cái sức sự tập trung hơn. Còn cái này tập trung từng cái hành động “Dở
chân lên rồi đưa chân tới”, buộc lòng con phải theo dõi từng hành
động, “để chân xuống rồi hạ gót xuống”. Con thấy không? Nó
phải nhiều hành động trên một bước đi.
(26:13) Còn cái ăn cũng vậy, khi mà con
muốn ăn cái miếng cơm này thì con, nếu mà trộn thì con chỉ cần múc con đưa lên
miệng ăn mà thôi, thì nó có mấy cái hành động đó thôi. Còn trái lại con muốn ăn
miếng cơm này thì con phải gắp cái món ăn này hoặc gắp cái món ăn kia. Thì mỗi
lần mà cái hành động di chuyển như vậy đều là sự tập trung ở trên sự tu tập của
nó. Thì coi như nó đang tu học sức tỉnh thức trên từng hành động ăn uống của mình.
Tập cho nó quen, chớ không khéo nó không quen thì nó lại quên. Cho nên trong
khi ăn một mình, mình tập cho nó quen.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét