328- SỐNG ĐÚNG ĐỨC NHẪN NHỤC, TÙY THUẬN, BẰNG LÒNG
(26:50) Còn tập mà hòa chúng ăn với nhau
thì coi như là mình ăn theo với chúng cho nó hòa hợp nhau, để cho nó đồng đều
khi mà ăn đồng thời một lượt nó sanh nhau, để mình hòa hợp chúng thôi, chớ còn
mình ăn riêng trong thất là ăn đang tu tập. Nhưng trong hòa hợp chúng thì thí
dụ như mọi người người ta trộn hết thì mình cũng trộn hết. Mọi người để, bởi vì
mình lập cái đức của mình mà. Đức Tùy Thuận, Đức Nhẫn Nhục, Bằng Lòng. Thấy một
cái người mà trưởng đoàn làm sao thì mình tùy thuận mình làm vậy, chứ mình
không có ý chống trái. Mình có ý chống trái, tức là mình sống không nhẫn nhục,
tùy thuận.
Mình thấy một ông thầy giáo dạy mà cách thức mà ông bước ra khỏi
trường khi bị nhà trường đuổi, ông đi khỏi trường đó mà ông vẫn vui vẻ chấp
nhận tùy thuận. Là một người ngoài đời mà người ta chấp nhận như vậy, người ta
thấy như vậy là không làm khổ mình, khổ người khác, cho nên người ta không
chống đối. Các con thấy không? Một ông thầy giáo ở đời mà người ta còn chấp
nhận được cái đức tùy thuận, người ta tùy thuận trước hoàn cảnh, vui vẻ. Các
con thấy đó là một cái bài học của chúng ta, mà chúng ta không thực hiện được
cái bài học này, quá dở.
(28:10) Do đó chúng ta biết hòa hợp thì
cái người trưởng đoàn chúng ta dạy như thế nào thì chúng ta hòa hợp như không.
Thì lúc bấy giờ cái người trưởng đoàn dạy sao thì chúng ta cứ theo đó mà chúng
ta hòa hợp chúng mọi người theo cái người trưởng đoàn thì nó sẽ hòa hợp chớ.
Còn cái này chúng ta không đồng ý! Ông trưởng đoàn ông dạy vậy
tôi không đồng ý, ông làm vậy sai, không đúng. Thật sự ra chúng ta chưa có biết
tùy thuận, chưa có biết bằng lòng thì như vậy chúng ta còn sai. Bởi vì chúng ta
là những người học đạo đức, cho nên chúng ta bằng lòng. Chẳng hạn như bây giờ
đó mình vấn mà bây giờ trong hòa chúng thì người nào cũng vắt hết, thì mình
cũng vui vẻ mình vắt. Mà mọi người, người ta vấn thì bắt đầu mình cũng vấn
theo, tức là mình biết tùy thuận. Mình thấy nó mất công, bận hơn nhưng mà mình
vẫn làm theo, tùy thuận, Đức Tùy Thuận.
Tu sinh: Không cần đúng sai?
Trưởng lão: Nó không cần, đâu có cần, mình chỉ cần hòa hợp. Đã sống
tập thể với nhau thì chỉ cần cái hòa, mà mình không có hòa là mình chống trái
nhau, là như vậy sai, đâu có đúng, mình cần hòa. Nhưng mà mình có người trưởng
đoàn của mình rồi, mình cứ theo cái người trưởng đoàn thôi, hòa hợp là do cái
vị trưởng đoàn thôi. Vị trưởng đoàn dạy sao mình hòa theo đúng cái hành động
của vị trưởng đoàn để cho cái Tăng đoàn của tập thể của mình, nó hòa hợp với
nhau là tốt. Còn mình, trong bụng mình không bằng lòng, bằng cách này, bằng
cách khác, do đó mình không sống với Đức Nhẫn Nhục Tùy Thuận.
Bởi vì ở đây mình sống hòa hợp với mọi người để cho mình học,
lập được cái Đức Nhẫn Nhục và Tùy Thuận. Chứ còn nếu không thì mình về thất
mình ăn riêng mình về thất, mình khất thực mình về thì mình đâu cần gì sống hòa
hợp. Nhưng mà mai mốt hòa hợp với mọi người cái thì mình bị chỏi liền tức khắc,
mình thấy nó chướng liền tức khắc.
(30:03) Còn mình đã từng tập sống hòa hợp
như vậy mà mình lại có người trưởng đoàn đang nêu cái ngọn đèn để cho mình soi,
để cho mình tùy thuận cái người trưởng đoàn. Chứ mình đâu có bắt chước những người
khác đâu, mình làm theo đúng cái người trưởng đoàn hướng dẫn của mình. Như vậy
thì coi như là cái đoàn của mình nó hòa hợp, nó không có tranh. Đó mấy con thấy
không? Đó là một cách thức tu học của chúng ta.
Chứ còn mấy con thấy chướng cái này, chướng cái kia, chướng cái
nọ, không phải. Rồi mai mốt có người trưởng đoàn khác người ta lên người ta
thay thế, người ta làm thì người ta theo cái nghĩ của người ta, cái đó là đúng
thì mình cũng hòa hợp theo luôn. Mình đã học nhiều được những cái oai nghi tế
hạnh, rồi từ đó sau khi mình lên làm trưởng đoàn, mình rút tỉa cái nào mà nó
đơn giản, mà nó nhẹ nhàng, nó gọn gàng. Thầy in, dường như Thầy có gửi cho mấy
con mà, nó gọn gàng, nhẹ nhàng để cho chúng ta dành cái thời gian tu tập nhiều.
Thì chúng ta cố gắng. Nếu mà chúng ta lên làm trưởng đoàn thì
chúng ta sẽ hướng dẫn Chúng theo cái đơn giản nhất, cái oai nghi nó dễ dàng
nhất để cho Chúng thực hiện nhanh chóng. Đó! Có gì đâu, chớ còn mình luôn luôn
mình cứ theo người trưởng đoàn thôi, và người trưởng đoàn làm như thế nào mình
làm y thôi. Có vậy thôi, không có cái sự mà thiếu hòa hợp trong đó thì không
nên. Đây mà mấy con thấy sự hòa hợp Tăng của chúng ta bằng cách chúng ta học
những cái đức rất là tốt! Rất là tốt. Cho nên ở trong Chúng, chúng ta thấy có
những cái Đức Hòa Hợp chưa hòa hợp, còn lỏi chỏi chưa đúng.
Cho nên ở đây mấy con, khi mà có người khác, một cái vị Tăng
khác, ở chỗ khác. Người ta đến đây, người ta thấy rõ ràng là cái người trưởng
đoàn người ta hướng dẫn cách thức, thì coi như Chúng ở trong đó đều là theo cái
hành động của người trưởng đoàn, không ai nói gì hết. Người ta rất phục, cái
đoàn thể này rất là đoàn kết. Bị mình hòa hợp mà, mình không có chống trái
nhau, người ta thấy rất đoàn kết.
(32:10) Còn cái này mình chống trái, mình
không có đồng ý với ông trưởng đoàn ổng hướng dẫn vậy. Mình cho ông thế này thế
khác, nó bực trong mình, thì mình nói với người này, người kia. Do đó là người
ta thấy cái ông tu hành gì mà chướng tâm ghê gớm, người ta đánh giá trị mình
liền và người ta thấy cái đoàn thể này chẳng có ra gì hết. Có phải không con?
Cho nên mình phải biết nhẫn nhục, tùy thuận, vui lòng ở trong này. Thì do đó
khi mình nhẫn nhục, tùy thuận, bằng lòng hết, làm theo cái ông trưởng đoàn của
mình thì người ta nhìn vào người ta thấy đây là đoàn kết hòa hợp. Đây là một
nhóm Tăng đoàn kết hòa hợp. Đó là cái tốt mấy con! Cho nên Thầy nói như vậy để
mấy con lưu ý.
Tu sinh Thiện Tâm: Thưa Thầy có nghĩa là lúc đó là, cái đó chính là điều kiện
để cho mình tập để mà rèn cái đức Tùy Thuận.
Trưởng lão: Đức Tùy Thuận chứ con!
Tu sinh Thiện Tâm: Lúc đó mình cũng phải biết quên mình đi.
Trưởng lão: Chứ sao!
Tu sinh Thiện Tâm: Những gì thậm chí mình thích đi nữa.
Trưởng lão: Cũng là xả ngã đó, chớ không phải không.
Tu sinh Thiện Tâm: Ví dụ như lúc đó cái con thích là như thế, nhưng mà sư
trưởng đoàn đưa ra thì những cái theo ý khác thì con phải bỏ ý thích của con
đi.
Trưởng lão: Phải bỏ! Chớ thường thường là tại vì mình thích cái đó mà
người khác làm nó không có đúng với sở thích của mình thì mình có sự chống trái.
Như vậy là mình có đức nhẫn nhục, tùy thuận chưa? Chưa! Chưa có được tùy thuận
thì không có bằng lòng. Đó! Thì cũng như bây giờ ở nhà trường, cái ông hiệu
trưởng trường, ông thấy rằng ông thầy này dạy vậy ông không có bằng lòng, cho
nên ông sa thải ông thầy này, phải không? Thì ông thầy này vui vẻ chấp nhận.
Chứ nếu mà học sinh với phụ huynh học sinh như vậy thì ông này ông biết là nhà
trường sẽ đuổi ổng. Cho nên ông, bao giờ ông cũng, sở thích của ông vậy mà. Cho
nên vì vậy mà ông tập trung cái số lượng này ông, coi như là ông chống lại hiệu
trưởng, có phải không?
Nhưng mà ông thầy này ông có ổng đâu. Ông thấy cái tình cảm của
học sinh và tình cảm của phụ huynh học sinh đối với ông, ông chỉ rơi nước mắt
mà thôi. Ông sẽ ra đi, không còn gặp nhau nữa. Ông đi dạy một cái trường khác,
có phải không? Chớ không gặp những cái người này nữa. Cho nên ông chỉ rơi nước
mắt và đồng thời ông ra đi, tức là ông giữ được cái Đức Thùy Thuận của ông,
chấp nhận được cái hoàn cảnh như vậy. Tại vì những cái người hiệu trưởng này,
họ chưa hiểu được những cái bài học sống động mà ông đã sáng tạo ra để truyền
đạt lại cho học sinh của mình, có phải không? Con thấy chưa? Cho nên ông ra đi
ông biết chấp nhận, tùy thuận cái hoàn cảnh đó. Không để cho cái tập thể này
chống đối lại, làm rùm beng lên, không hay!
(34:30) Còn mấy con thấy mình là tu sĩ, mà
mình dở hơn người ta sao được? Mình phải còn hay hơn nữa chứ, mình biết hòa hợp
hơn nữa chứ, đó là cái để mà học! Hôm nay Thầy nhắc chung để cho Tăng đoàn
chúng ta càng ngày càng đoàn kết, đoàn kết chừng nào tốt chừng nấy. Càng ngày
càng hòa hợp chừng nào tốt chừng nấy.
Bởi vì trong đạo Phật người ta không nói đoàn kết, nhưng người
ta nói Lục Hòa, đó là đoàn kết đó mấy con. Sống như nhau, hòa hợp như nhau, đó
là đoàn kết. Còn mình thiếu đoàn kết như thế nào? Đâu có làm việc gì được đâu.
Chống trái nhau trong cái đoàn mình có năm, mười người, hai chục người, mà
người ý vậy cái ý khác là coi như cái đoàn thể đó không ra gì rồi. Đức mà không
được thì Thiền Định làm sao vào?
Thì các con thấy, hôm nay mấy con học tới đây thì mấy con đã
thấy rõ được cái vấn đề này, cho nên phải thực hiện đức nhẫn nhục, tùy thuận,
bằng lòng. Mà Thầy đưa cái bài của ông thầy giáo, thì mấy con thấy vấn đề đó
Thầy cũng muốn giáo dục mấy con đó, giáo dục về cái Đức. Cho nên cái đại ý của
bài đó là cái Đức Chấp Nhận, Tùy Thuận, Bằng Lòng mấy con, chứ đâu có gì đâu.
Tu sinh Thiện Tâm: Con cũng ngạc nhiên, con nghĩ đức sáng tạo là chính.
Trưởng lão: Đâu phải, nó là cái phụ.
Tu sinh Thiện Tâm: Nghe nói về Đức Tùy Thuận, con thấy bài đó nói về cái đức
rất hay cho nên Bữa tới lớp con cũng nên tổ chức làm bài, làm như thế này. Mấy
cái kia thì không cần làm riêng rồi, nhưng mà làm chung thì chọn Đức Chấp Nhận,
Tùy Thuận. Thấy là ông thầy ở ngoài đời sao ông tài quá, ông không có hề phàn
nàn gì hết trơn. Mà mình không được như vậy, con nghĩ đó là rất tài.
(36:02) Trưởng lão: Đúng
đó! Đúng là mấy con biết chọn cái đoạn chính để mà thực hiện nói lên cái Đức
Tùy Thuận của ông thầy giáo đó. Mà chính để làm bài học đạo đức cho mấy con.
Đó! Cái đó là cái hay đó con. Cho nên khi mà đưa qua cái bài Thầy đọc rồi, Thầy
nói mấy đứa này cũng có đầu óc sáng suốt, chớ không khéo nó nói chỗ sáng tạo
không. Cái sáng tạo của ông thầy này là cái duyên để nói lên cái Đức Tùy Thuận
của ông ta, chứ không phải cái sáng tạo này là chính. Đó là tạo cái duyên để
cho hiệu trưởng trường mới có cách chức đuổi ông. Cái nguyên nhân để tạo ra
thôi, chứ nó chưa phải là cái ý chính của nó. Ý chính của nó là Đức Nhẫn Nhục,
Tùy Thuận, Bằng Lòng ở trong đó, con hiểu không?
Tu sinh Thiện Tâm: Dạ!
Trưỡng lão: Chống đối như vậy, học sinh tập trung như vậy, thế mà ông
thản nhiên bước đi chớ không có ra lệnh mà hãy tẩy chay cái ông hiệu trưởng
này. Ông hiệu trưởng này là con người không có biết sáng tạo, con người cổ lỗ
sĩ, phải không? Con thấy không?
Tu sinh Thiện Tâm: Dạ!
Trưỡng lão: Ông cũng đâu có nói! Chớ nếu mà ông đưa ra những cái ý
kiến đó chắc học sinh với phụ huynh học sinh cho ông hiệu trưởng là chui xuống
đất mà trốn chứ ở đó! Đúng là cái Đức Nhẫn Nhục, Tùy Thuận nó đem lại sự bình
an rất lớn. Và cái ngôi trường này vẫn tiếp tục dạy, học trò bắt đầu từ đây nó
siêng năng hết rồi, thầy dạy sao nó cũng học tốt hết, đâu có gì đâu.
Còn ông đi cái chỗ khác, nhưng mà người ta nghe cái trường nào
mà nơi ông ta ở thì phụ huynh học sinh và học sinh đều hướng tâm đến trường đó,
nơi đó là có ông thầy đó, có phải không? Đức hạnh rất tuyệt vời. Hôm nay, như
vậy là chúng ta cũng phải học Đức Nhẫn Nhục, Tùy Thuận, Bằng Lòng ở trong lớp
này mà Thầy đã nêu ra rất lâu, rất lâu rồi. “Nhẫn Nhục, Tùy Thuận,
Bằng Lòng” mấy con có nghe Thầy nói lâu không?
Tu sinh Thiện Tâm: Dạ! Có
Trưỡng lão: Thế mà chưa có Nhẫn Nhục, Tùy Thuận, Bằng Lòng thì mấy con
thấy quá tệ!
Cũng như Bác Hồ nói: “Đoàn kết, đoàn kết, đại đoàn kết.
Thành công, thành công, đại thành công”. Thế mà người ta nói, chứ thật sự
có đoàn kết chỗ nào đâu. Các con thấy chưa? Cho nên ở đây chúng ta không phải
nói lời nói, mà nhiều khi các con thấy Thầy đưa ra những cái bài mà vào trong
này cho mấy con làm đều nó có ý nghĩ của mấy con hết, không có bài nào mà không
có ý nghĩ.
(38:18) Cho nên những cái bài đó rất hay,
mà cái câu chuyện nó rất là có những cái tâm hồn rất cao thượng ở trong đó chớ
không phải không đâu. Nó gây cho mấy con có nhiều cái xúc động, xúc động ở trong
cuộc đời đạo đức. Từ một chú bé, cho đến một cái người lớn đều là có những cái
đức hạnh ở trong đó mà Thầy đưa ra những cái bài học. Để làm gì vậy mấy con? Vì
cái hình ảnh đó nó ghi trong đầu óc mấy con, không quên, có phải không? Đâu có
quên, mấy con đọc cái câu chuyện rồi mấy con phân ra. Trời đất ơi! Cái câu
chuyện nó đơn giản như thế này mà nó gây cho mấy con suốt đời, mấy con tới
chừng chết chưa quên được cái câu chuyện đó.
Đó là những cái bài học mà Thầy đã chọn lấy cho mấy con để đưa
mấy con lần lượt từ cái chỗ chưa đủ đức hạnh thì mình lại có đủ đức hạnh. Từ
con người chúng ta còn thiếu thì chúng ta lại bồi dưỡng thêm cho chúng ta đầy
đủ những cái đức hạnh sống mấy con. Cuộc sống chúng ta mà có đức hạnh thì hạnh
phúc vô cùng, chúng ta được an ổn, mọi người cũng được an ổn, đó là cái đức
hạnh.
Tu sinh Thiện Tâm: Thưa Thầy tại vì tụi con không biết tùy thuận mà cứ căn cứ
theo cái chỗ đúng sai đó, rồi cứ tranh cãi liên miên mấy cái vụ đó không à.
Nhưng như Thầy nói như thế này thì nó khỏe quá rồi.
Trưởng lão: Bởi vậy mấy con cứ đúng sai, đúng sai. Ở đời có đúng sai
gì đâu! Bây giờ Thầy nói như thế này: nó đâu phải cố chấp ở trên những cái bảng
nghi thức biên soạn, mà có thể thay đổi trong cái thời điểm này. Trước kia Thầy
soạn nó như vậy, nhưng bây giờ Thầy thấy cần phải đơn giản, bỏ bớt những cái gì
gì, Thầy sẽ bỏ bớt, Thầy đơn giản lại mà. Cho nó cái thời gian mấy con tu nó
còn nhiều hơn nữa. Chứ còn cứ để rườm rà tụng niệm riết đây chắc hết tu nổi
rồi, rồi tụng riết rồi đây bắt đầu nó thành Đại thừa hết ráo. Cứ lo tụng không,
làm sao còn thời gian đâu mà tu? Các con thấy không?
(40:08) Cho nên ở đây chúng ta càng lúc
càng gọn! Càng gọn những cái nghi thức lễ, những cái nghi thức mà tụng niệm,
chúng ta càng gọn lại bao nhiêu, đừng có rườm rà thì cái hình thức mê tín nó
càng dẹp xuống hết, bởi vì nó gọn chừng nào thì nó dẹp xuống hết. Mà nói lên
được cái lòng của chúng ta, cái tinh thần của chúng ta là đủ trong cái buổi lễ,
nghi thức của cái buổi lễ đó. Đó là như vậy, chớ mấy con cứ cố chấp, cố chấp, cố
chấp.
Hồi xưa đến giờ người ta đưa như vậy, mấy nhà Đại thừa
nói: “Trời đất ơi! Cái nghi thức ăn uống của mấy ông này bây giờ nó
khác lạ vô cùng, nó đơn sơ như vậy làm sao nó đầy đủ ý nghĩa?”. Người ta
hiểu góc độ người ta, do đó người ta không có chấp nhận cái điều mà nghi thức
Thọ Trai của mình. Thì mình chấp nhận trên cái nghi thức Thọ Trai của mình như
vậy là đủ ý nghĩa của nó để cho mình thực hiện trong cái buổi Thọ Trai, để cho
mình còn thì giờ tu tập.
Cho nên vì vậy đối với Thầy thì vấn đề đó nó không quan trọng,
mà vấn đề tu tập để làm chủ sự sống chết là quan trọng, dồn hết thời gian của
chúng ta vào cái chỗ đó. Còn cái chuyện mà mấy con chấp tới, chấp lui về cái
nghi thức, thôi đi ra làm thầy đám đi rồi tính nghi thức, phải không? Làm ông
thầy đám thì cứ chuyên tụng thì tính nghi thức thôi, có vậy thôi. Còn ở đây là
chúng ta là những ông thầy tu tập, cho nên lấy những cái phương pháp tu tập làm
chính. Mà pháp Như Lý Tác Ý là chính cái pháp để chúng ta tu tập. Đó là một cái
pháp thứ nhất, cái pháp mà đặc biệt nhất ở trong cái đường lối tu tập của đạo
Phật là pháp Như Lý Tác Ý. Đó thì mấy con nhớ, chúng ta có pháp như vậy rồi thì
chúng ta là những người tu tập thì phải nỗ lực tu tập.
Bây giờ để thì giờ đó tụng niệm chi cho nhiều? Mà chỉ cần câu
tác ý của chúng ta nó có lợi ích, có phải không mấy con? Tác ý một cái có gì
đâu. Hơn là mấy con ngồi đó mà ê a, mà tụng niệm thì nó có lợi ích gì? Mấy con
thấy này, bây giờ đó về cái vấn đề mà thí thực thì mấy con, cái chuyện này mấy
con thấy thí thực để làm cái gì bây giờ đây? Hơn là các con tác ý một cái cũng
được rồi, không phải có lợi ích hơn.
(42:15) Cho nên tất cả những cái này xả
lần xuống, xả lần xuống. Làm cái gì cho đúng, chân chánh, chánh niệm chứ đừng
có tà niệm ở trong đó. Cho nên vì vậy đừng có cố chấp cái này, cái nọ, cái kia
đủ thứ hết, thì như vậy nó không phải mấy con. Thầy mong rằng mấy con từ đây về
sau lấy cái gương hạnh của ông thầy giáo đó mà làm cái sự tu tập của mình. Biết
chấp nhận, biết tùy thuận, biết vui lòng, biết nhịn những điều kiện đó, để
trong cái đoàn của mình, là cái người mà trưởng đoàn, người đó làm sai làm đúng
gì mình cũng làm theo ông ta thôi, có vậy thôi. Cứ làm theo thì cái đoàn của
mình nó sẽ đoàn kết thôi, bởi vì người ta làm trưởng đoàn rồi, người ta dẫn dắt
mình mà, thì mình cứ làm theo ông ta thôi.
Rồi bắt đầu khi mà ông trưởng đoàn này, ông có đủ duyên ông vào
tu, thì bắt đầu mình lên thay, thì mình muốn sửa sang theo cách nào của mình đó
mình sửa sau, không ai nói gì hết, có vậy thôi. Rồi mai mốt mình vào tu thì ông
khác lên thay, bởi vì các pháp đều vô thường mà mấy con. Cũng đâu có nói “Sao
cái ông đầu tiên dạy như vậy mà bây giờ ông này tới, ông thứ năm, thứ sáu này,
sao kỳ vậy ta? Khác lạ”. Đâu có, mình là người giữ Đức Tùy Thuận rồi, thì
đâu có lạ cái gì đâu. Mà mình lại học, biết các pháp là vô thường thay đổi, chứ
đâu phải cố chấp, mà lúc nào cũng như vậy, như vậy sao!
Tu sinh Thiện Tâm: Thưa Thầy tại vì ở đây mọi người nói là cái Tăng đoàn đầu
tiên phải gương mẫu, cho nên thành thử nó phải…
Trưởng lão: Gương mẫu thì phải đoàn kết chớ gương mẫu không đoàn kết
thì gương mẫu ai? Chống đối tùm lum trong đó mà gương mẫu, thì gương mẫu sao
được, các con hiểu chưa? Gương mẫu thì đoàn kết chớ. Đó thì các con cái thấy
cái hiểu gương mẫu của mấy con lại hiểu sai nữa rồi. Gương mẫu đâu có nghĩa là
y áo như ông vua bùm xùm, bề xề như thế này là gương mẫu? Mà gương mẫu là đơn
giản, nhẹ nhàng. Nhưng mà bây giờ cái người lãnh đạo mình lại y áo bùm xùm thì
mình cứ làm theo bùm xùm, thì như vậy là người ta cũng thấy là mình đoàn kết,
có phải không? Chớ bây giờ mình đắp gì kỳ vậy? Đó là cái gương hạnh, từ cái
người lớn tới người nhỏ người ta giống nhau hết mà, người ta đoàn kết nhau mà.
(44:21) Tu sinh: Dạ
thưa Thầy cho con xin thêm một chút xíu nữa Thầy, thưa Thầy nhưng mà con thấy
là nếu mà để tùy thuận được tốt thì nó cũng phải có sự cởi mở Thầy. Chứ nếu như
mà mình cứ cái kia thì nó thành ức chế quá thưa Thầy.
Trưởng lão: Ức chế! “Tại mấy người không tùy thuận, ức chế
mấy người ráng chịu. Còn trưởng đoàn, tôi cứ lãnh đạo là vậy, ý tôi vậy tôi dạy
mấy người cứ vậy thì mấy người làm theo, chứ tôi không làm theo ý mấy người
đâu. Bởi vì tôi là trưởng đoàn mà được Thầy đặt cho tôi làm cái nhiệm vụ này
thì tôi cứ làm theo cái điều mà tôi đã biết đã hiểu, tôi không làm theo mấy người
đâu. Tôi dẫn dắt mấy người mà, do đó mấy người làm theo. Mấy người ức chế, mấy
người ráng chịu. Bởi vì Thầy dạy: “Nhẫn Nhục, Tùy Thuận,
Bằng Lòng”. Mà mấy người không Nhẫn Nhục, Tùy Thuận, Bằng Lòng
thì ráng chịu. Ức chế thì cho chết luôn, chứ đừng nói”.
Ở đây là mình tu mà, chứ phải là mình ở đây mình chống đối đâu.
Cho nên mình đừng có điên khùng mà mình chết.
Tu sinh Thiện Tâm: Theo con thì đây là một cái điều kiện, một hoàn cảnh cái
điều kiện để mình tập luyện.
Trưởng lão: Tập luyện, có gì đâu! Mấy con sao mà điên khùng quá, giống
như ngoài đời. Không phải vậy đâu, hiểu chưa?
Tu sinh Thiện Tâm: Dạ con cảm ơn Thầy đã chỉ dạy rất là nhiều, cho nên con rõ
ràng, chứ còn cũng không hiểu rồi nó không thỏa mãn, nó không có thuận hết.
Trưởng lão: Phải rồi, phải hỏi cho hết để rồi nó mới có hiểu biết, nó
mới cởi mở ra. Chứ từ lâu tới giờ không có chịu hỏi Thầy, nó không cởi mở ra,
rồi cứ ấm ức ấm ức trong bụng hoài đó thì cái này không nên. Phải hỏi Thầy cho
hẳn hòi, đàng hoàng, đó là hết rồi. Bây giờ con hết ấm ức rồi phải không? Bây
giờ nhẫn nhục, tùy thuận, bằng lòng được rồi.
Tu sinh Thiện Tâm: Dạ con cám ơn Thầy
Trưởng lão: Từ đây về sau là cởi mở rồi đó.
Tu sinh Thiện Tâm: Dạ!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét