329- Y ÁO HÒA HỢP
(46:00) Trưởng lão: Minh
Phước con. Được! con tu tập như vậy, nhưng mà phải tu tập cho có căn bản, ráng
cố gắng tu tập con, có cái gì khó khăn thì hỏi Thầy. Được con, cái vấn đề mà
đơn giản nhất thì thật sự ra mình tùy thuận ở trong thất của mình. Ăn mặc để
cho cái sự tu tập cho mình nó đơn giản, nó dễ dàng, nhất là mình đã chấp hành
cái pháp Thân Hành Niệm mình tu tập. Được, không có gì đâu, con cứ. Bởi vì ngày
xưa người ta chưa có biết may quần. Thật sự ra ngày xưa mà thời đức Phật chưa
biết may quần. Cho nên mới có cái y hạ của chúng ta là cái miếng vải vấn để
chúng ta làm như cái quần.
Còn bây giờ là chúng ta đã biết cách may, cho nên nó rất là tiện
lợi. Tiện lợi là chúng ta mặc cái quần, chúng ta ngồi xuống, đứng lên nó rất là
dễ dàng, gọn gàng. Còn cái y hạ của chúng ta, chứ nói vậy, chứ ngồi xuống nó
khó ăn vô cùng. Vì nó lỡ nó hở hang nó coi nó kỳ lắm, phải không? Mấy con thấy,
nó khó khăn.
Cho nên trong cái vấn đề mà các con tập ngồi thì nó dễ dàng rồi.
Mà tập mà đi pháp Thân Hành Niệm thì nó rất khó hoặc là ngồi, đứng lên ngồi
xuống nhiều lần thì nó rất khó. Mỗi lần ngồi là phải cách thức như thế nào để
cho tiện lợi, để cho nó đừng có hở hang. Thì cái điều kiện mà con xin Thầy thì
điều kiện nó tốt không có gì đâu con. Con cần thì xin cô Út phương tiện đó để
mà lúc ôm pháp Thân Hành Niệm thì tập. Có vậy thôi, chứ Thầy không bảo con ở
truồng đâu mà sợ.
Sư Minh Phước: Mô Phật, bức thư đó của sư Phước Tồn gửi cho con.
Trưởng lão: Vậy hả.
Sư Minh Phước: Con cũng chưa hiểu trong đó cái gì nữa.
Trưởng lão: Như vậy Thầy tưởng là của con. Như vậy thì, tại vì ở trong
này đâu có để tên, Thầy đâu có biết, Thầy thấy con đưa Thầy nghĩ là con. Như
vậy thì được, chứ không có sao hết con. Có vậy thôi, ráng mà tu tập.
(48:08) Bởi vì Thầy nói tu, là cái phương
pháp mình tu là chính, còn áo quần mặc của mình chỉ là cái phương tiện để mình
hòa hợp chúng mà thôi, phải không? Ở trong thất của mình, thì coi như là mấy
con cũng giữ được cái kín đáo thân của mình. Chứ không được mà ở trần cũng như
lực sĩ mà ngồi thiền thì Thầy nói vận công thì như vậy thì không được, các con
hiểu không? Mình cũng phải ăn mặc kín đáo thân của mình ngồi thiền là được rồi.
Phải không?
Nhưng mà ra hòa hợp chúng là y áo phải hoàn toàn, chứ không được
mà ăn mặc xốc xếch. Các con biết không? Tại sao mà Thầy mặc cái này? Thầy mặc
cái này để Thầy hòa hợp với tất cả các thầy Đại thừa. Chứ lẽ ra Thầy cũng vấn
y, vấn cũng như mấy con vậy. Nhưng mà Thầy không thể nào mà để cho người ta
nhìn Thầy với một cái hệ phái khác. Thầy muốn các thầy Đại thừa sẽ trở về với
con đường tu chân chánh của Phật giáo, cho nên Thầy ăn mặc cái này để hòa hợp.
Thầy có phải là một cái vị Khất sĩ, một cái vị Nam tông ở đâu? Rõ ràng là mặc
chiếc áo này, ai dám nói Thầy Nam tông? Nam tông hay là Khất sĩ đều ở trong
lòng của Thầy thôi. Nhưng mà sự thật Thầy biết cái nào là đúng, cái nào sai.
Cho nên Thầy mong rằng qúy Thầy Đại thừa vẫn thấy cái sắc áo của Thầy đang mặc
là sắc áo của quý thầy.
Thầy không có xa cách Đại thừa, để làm gì? Để quý thầy Đại thừa
sẽ cùng Thầy mà dựng lại Chánh Pháp mấy con. Tâm Thầy thương yêu tha thiết từng
mọi người, chớ không phải lập riêng một cái hệ phái của mình để chống lại hệ
phải của người khác. Cho nên Thầy nhắc nhở, mấy con thấy Thầy mặc chiếc áo này
là Thầy đang đau khổ thương quý Thầy Đại thừa, họ đông lắm mấy con, họ đông
lắm. Còn mấy con mặc, điều kiện ăn mặc như vậy là để cho các sư thầy Nam tông
Nguyên Thủy vẫn thấy chúng ta có hòa hợp với các thầy. Học trò Thầy vẫn hòa
hợp. Sau khi các thầy Đại thừa họ về với mình họ cũng vẫn ăn mặc đúng như hình
ảnh của đức Phật, không sai mấy con.
Cho nên mấy con thấy những cái việc làm của Thầy đều có sự đắn
đo suy nghĩ rất kỹ lưỡng, rất kỹ lưỡng. Thì hôm nay mấy con cố gắng tu tập để
tiếng nói của Giáo Pháp mà Thầy đã dựng lại có người tu chứng hẳn hòi. Nghĩa là
trong cái số mấy người trước mặt Thầy mà đã làm chủ được sanh tử, chấm dứt được
luân hồi. Thì khi mà đã tuyên bố quý thầy đã làm được như vậy, năm người, ba
người, mười người thì các con thấy cả cái thế gian này, cả trên cái thế giới
này, Phật giáo từ Nam tông cho đến Bắc tông đều là bị đảo lộn hết.
Mấy con tu chưa chứng mà kinh sách Thầy viết cũng đã làm đảo lộn
tư tưởng của họ. Còn bây giờ mấy con tu chứng, đó là một hành động cụ thể bảo
đảm rằng con đường này thật sự của Phật giáo, đã làm chủ giống như Phật. Thì
mấy con thấy thế gian này không đảo lộn sao được? Tư tưởng vừa đảo lộn mà lại
thực tế, cụ thể. Chúng ta đã thực hiện được thì mọi người hướng đến tôn giáo,
về Phật giáo, thì người ta có đường đi hẳn hòi rõ ràng. Không còn: “không
biết mình tu đây được có đúng hay không? Hoặc là Đại thừa đúng hay không? Thiền
tông đúng hay không”?
Người ta đang đứng giữa bao nhiêu pháp môn, cái nào cũng của
Phật hết, người ta không biết ở đâu mà người ta chọn, rất tội mấy con. Cho nên
mấy con ráng tu, không có nghĩa là mấy con tu cho riêng, cho của mấy con đâu,
mà lợi ích cho con, mà lợi ích cho nhiều người mà dựng lại, để đền đáp công ơn
Phật dựng lại cái Chánh Pháp. Cho nên hôm nay mấy con cực khổ, gian khổ mấy con
tu tập, không có nghĩa là mấy con làm riêng cái lợi cho mình, cá nhân của mình
đâu, mà lợi rất lớn cho cả cái hành tinh của chúng ta đang sống.
Các con biết khi mà các con tu được rồi thì cái đạo đức nhân bản
- nhân quả mà được phổ biến khắp mọi người trên hành tinh này, thì hành tinh
này là bình an mấy con, không còn chiến tranh nữa. Cho nên cái hành động tu của
mấy con là nó cao quý, tuyệt vời, nhưng phải ráng cực khổ lắm mấy con. Thầy
biết bằng máu và nước mắt của mình trong sự tu tập. Cố gắng mấy con.
(52:15) Cho nên những điều mà Thầy tùy
thuận tất cả mấy con để cho mấy con tu cho được, chứ không có khép mấy con vào
1 cái kỉ luật nào mà để mấy con phải khe khắt mấy con. Để rồi cái mục đích
chính của mấy con là tu để đạt được thì Thầy không khe khắt mấy con chút nào
hết. Thầy biết mấy con phải thấy cái khó khăn của mình trong khi tu tập thì
Thầy sẽ chấp nhận và đồng ý cho mấy con để cho mấy con làm cho được, để tu tập.
Nhớ kỹ tất cả những cái gì đối với Thầy thì hoàn toàn không có nghĩa lý gì cả,
chỉ có duy nhất có một cái điều kiện là tu tập làm chủ được sự sống chết là
quan trọng nhất trên cuộc đời này. Đó là cái mục đích chính của Thầy đã đưa ra
những cái Giáo Pháp này để giúp cho mấy con.
Rồi con còn hỏi Thầy gì nữa không con?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét