330- CÁCH THỨC NHIẾP TÂM ĐỂ ĐƯỢC AN TRÚ TÂM
(52:57) Sư Minh Phước: Con
xin hỏi về sự tu tập của con. Con cũng mới qua chỉ nghe, ngồi con chỉ tu có năm
hơi thở thôi cho đạt. Con thấy Định Niệm Hơi Thở thì tâm mình dễ quay vô hơn và
khi cái lúc mà năm hơi thở xong xả ra thì lúc đó con dễ thấy niệm vào. Khi thấy
niệm như vậy con thấy dễ xả hơn là lúc đưa cánh tay.
Trưởng lão: Đó là cái duyên.
Sư Minh Phước: Rồi con có nhận ra là trong khi
cái ngực con thì nó đau thành thói quen, nên khi trở về hơi thở như vậy thì con
mới thấy cố gắng nhiếp tâm ở nhân trung. Con thấy là lúc đó cái tâm con nó vắng
lặng, mà nó chỉ, có nghĩa là nó tập trung vào nhân trung thì nó quên đi cái đau
kia. Thì con thấy là trong giai đoạn đó cái tâm như đông cứng lại, nó không có
niệm khởi, lúc đó nó cũng hầu như nó quên hơi thở thưa Thầy. Khi con con tác ý
lại thì nó nhớ lại, thì nó kéo dài thường thường nửa tiếng thì con mới xả ra.
Con thấy tu như vậy thì có sức tỉnh hơn, nó khỏe hơn nó không bị hao năng lượng
nhiều, đó là điều thứ nhất.
(54:14) Thứ hai con cũng thấy rằng là, con
mới nhận ra đây là bấy lâu tại vì con có tu tập ức chế về cái thân, chỉ nhớ về
những hành động thân này, bây giờ mình quên cái tâm đi, nghĩa là quên xả cái
niệm mà nó khởi lên, cho nên sau thời gian thấy mất năng lượng nhiều, con mới
phát hiện ra là mới thấy được mình quán sát lại cái tâm của mình, khi có niệm
thì con xả. Trong chỉ riêng về nhiếp tâm thì con chỉ nhiếp tâm vào cái thân
hành của mình thôi. Còn giờ khác thì tất nhiên con chỉ chú ý vào cái tâm, có
niệm thì con xả ra thì con thấy nó thoải mái hơn thưa Thầy.
Trưởng lão: Được! Con tu như vậy rồi cố gắng
để tăng lên chủ động ba mươi phút nhiếp tâm theo hơi thở của con. Con tập chừng
nào mà nhiếp tâm cho trọn vẹn, không còn cái niệm gì nữa thì chừng đó Thầy mới
dạy cho con an trú, chứ bây giờ khoan an trú đã. Cứ phải nhớ giữ cho cái hơi
thở với cái tác ý của mình để giúp hơi thở cho nó liên tục, chứ đừng có bỏ mất
hơi thở thì không nên. Bởi vì đối tượng tu tập của con hiện giờ là nhiếp tâm là
hơi thở, mà nếu mà con để mất hơi thở thì coi như mất cái đối tượng của mình.
Cho nên trừ khi mà mất hơi thở của mình
thì mình phải vào Tứ Niệm Xứ rồi mới tu tập được cách này. Còn hoàn toàn hiện
giờ thì không được để mất hơi thở, nếu mà sử dụng hơi thở, đó là thân hành nội
của con. Mà nếu mà con để mất hơi thở thì không được, cho nên có lúc mà con
thấy như không thấy hơi thở thì không được.
Sư Minh Phước: Con xin trình với Thầy là trong
vòng nửa tiếng đó thì bắt buộc con nhớ hơi thở rồi, nhưng trong khi con xả ra,
nửa tiếng đó ra thì hầu như con chỉ nhòm vô cái tâm của mình thôi. Có nghĩa là
mình đi kinh hành…
Trưởng lão: Được, cái đó hoàn toàn, khi mà con
xả ra, con ở chỗ cái tâm bất động của mình thôi. Tức là mình không có cần nhớ
hơi thở nữa con.
(56:08) Sư Minh Phước: Khi
đó có niệm lên là con xả.
Trưởng lão: Có niệm là mình xả, mình quán xả.
Lúc bấy giờ coi như mình ở trên Tứ Chánh Cần rồi, cái trạng thái của Tứ Chánh
Cần. Cho nên nó không phải ở trong hơi thở nữa, tức là con xả. Bởi vì nó có cái
phương pháp nhiếp tâm, thì trong hơi thở là cái phương pháp đó. Ba mươi phút
thì hoàn toàn con phải ở trong hơi thở rồi, không mất hơi thở.
Nhưng mà khi mà con xả hơi thở ra rồi
thì con không có được ở trong hơi thở nữa, phải không? Cho nên vì vậy mà ở
trong pháp xả, tức là có niệm thì con quán con xả, mà không niệm thì thôi.
Sư Minh Phước: Con thấy là trong khi mình quán xả
thì nó hầu như nhiều thời gian, con thấy nó hao năng lượng cái nó đưa đến buồn
ngủ.
Trưởng lão: Không phải mà quán xả mà con kéo
dài nhiều cái thời gian, con cũng tu tập có khi đi, có khi ngồi, khi thế này,
có khi để thản nhiên tự nhiên, coi như là pháp thư giãn xả thôi. Chứ không phải
là như cái người mà… Người tu Tứ Chánh Cần người ta cũng tu, người ta xả bằng
cách mà tự nhiên, chớ không phải là người ta gò bó. Cho nên nó hao năng lượng
tại vì con quá tập trung.
Cho nên quá tập trung để xả, do đó cho
nên nó mới hao năng lượng trong sự tu tập của con. Chớ còn người ta để tự
nhiên, mình sống thoải mái, mình tự nhiên. Khi mà có niệm thì mình xả, không
niệm thì thôi, mình nhớ một cái người bình thường, có vậy thì nó mới dễ. Chứ
còn con xả mà con tu như vậy thì nữa thì nó mất sức con, thành ra nó bị hôn
trầm thùy miên.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét