85- SUY NGHĨ THIỆN ĐỂ KHÔNG
LÀM KHỔ NGƯỜI KHÁC
(18:06) Còn
cái phần mà học để xả tâm thì mấy con, theo Thầy đọc một vài cái tập của mấy
con rồi thì Thầy thấy mấy con ghi chép về phần xả tâm thì rất tốt. Nhưng phải
áp dụng, chứ không phải ghi chép không, mà còn phải áp dụng lúc nào cũng phải xả
tâm. Vì các con đã hiểu rằng: “Các pháp đều vô thường, không có pháp
nào là ta, là của ta, là bản ngã của ta.” Cho nên tất cả những cái gì
chúng ta sẽ không giữ gìn được đâu, cho nên chúng ta buông xuống hết. Ai làm gì
chúng ta vẫn giữ cái tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự, để lúc nào chúng
ta cũng bất động trước mọi hoàn cảnh hết. Cho nên chúng ta cố gắng mà xả không
có làm phiền lòng một người nào.
Thì các con
thấy cái đạo đức của đạo Phật nó xác định rất rõ: “Không làm khổ mình,
không làm khổ người, không làm khổ tất cả chúng sanh”. Không làm khổ mình,
tức là mỗi mỗi điều là mình phải suy nghĩ thiện thì nó sẽ không làm khổ mình.
Mà có cái niệm ác hay hoặc có cái suy nghĩ ác thì nó sẽ làm khổ mình rồi. Và
hành động miệng và hành động thân của mình sẽ không làm khổ người khác, do đó
mình cảnh giác rất là cẩn thận từ cái hành động, từ cái lời nói của mình, thì sẽ
không làm khổ ai hết.
Nghĩa là lúc
nào mình cũng phải thực hiện cái Đức Hiếu Sinh, lúc nào cũng phải làm cho mọi
người xung quanh mình được vui vẻ, không được làm cho họ buồn phiền, các con nhớ
kỹ. Vô tình mấy con chỉ có một hành động là mấy con đã làm người khác người ta
buồn phiền thì tức là mình đã đi lệch con đường tu giải thoát của đạo Phật rồi.
Cho nên mình cố gắng khắc phục về cái ý thức của mình, để mình hiểu, để mình
hàng phục những cái hành động hàng ngày thân miệng ý của mình, để không làm khổ
người khác.
Mà người nào
mà có làm khổ mình thì mình thản nhiên bởi vì mình đừng có để ác pháp đó tác động
vào tâm của mình, vào thân của mình thì mình sẽ thản nhiên. Ở đời có cái pháp
nào, bởi vì mình đã hiểu các pháp đều vô thường, có cái pháp nào là nó thường
đâu mà mình lại sợ nó sẽ hại mình, nó sẽ làm cho mình khổ đâu. Cho nên khi mình
thấy nó vô thường rồi thì cái tâm mình nó sẽ bất động, mà bất động đó là giải
thoát. Đó, các con thấy Phật pháp nó thực tế lắm, chứ nó không phải là một cái
nói nó phải có một cái thời gian tu tập rồi mới có giải thoát. Nó giải thoát liền
ngay tại khi mà chúng ta đã hiểu biết nó thì thân tâm chúng ta được giải thoát.
Rồi tiến tới
sâu hơn nữa thì như bây giờ mà chúng ta đã tập, mình dẫn tâm vào để nhiếp tâm
được và an trú được, để chúng ta có sức định tỉnh. Nhờ sức định tỉnh đó thì
chúng ta mới kéo dài được cái trạng thái bất động của Tứ Niệm Xứ. Nhờ cái trạng
thái bất động của Tứ Niệm Xứ đó thì chúng ta mới luyện được cái nội lực, cái thần
lực, Tứ Thần Túc. Do như vậy chúng ta mới làm chủ được sự sống chết. Chứ còn nếu
không thì chúng ta không thể nào làm chủ được sự sống chết.
(20:37) Cho
nên hiện bây giờ Thầy đang kiểm nghiệm để sắp lớp của mấy con, coi mấy con tu học
ở cái lớp nào. Nếu mà tu học ở lớp Tứ Chánh Cần thì mấy con sẽ ngăn ác diệt ác,
thì vì vậy mà chừng đó người ta sẽ dạy cách thức mấy con sẽ ngăn ác diệt ác bằng
cách nào. Và nếu mà các con có tiến xa hơn nữa thì người ta thấy cái lớp của mấy
con đang ở trên Tứ Niệm Xứ thì người ta dạy mấy con ở trên Tứ Niệm Xứ để mấy
con tự nhiếp phục tham ưu, tức là tham, sân, si nó tự quét ra.
Do đó người
ta dạy cái phương pháp để mấy con ở trên Tứ Niệm Xứ để kéo dài cái thời gian
sáu tiếng đồng hồ tâm bất động. Thì chừng đó thì mình mới tới cái lớp mà tu tập
thiền định, người ta mới dạy mấy con luyện thần túc. Do đó thì mấy con mới tập
luyện được, chứ còn không khéo cái tâm mình chưa bất động thì mấy con không thể
tập luyện được Tứ Thần Túc.
Hôm nay thì
Thầy nói như vậy để cho mấy con thấy rằng cái lớp của mấy con, thì bắt đầu hôm
nay cho đến bảy ngày, Thầy sẽ đến Thầy duyệt trở lại một lần nữa. Và cô Út vẫn
dạy các con vừa ở trên cái lớp học, mà vừa tập cho mấy con ngồi, kiểm nghiệm để
giữ gìn, cho cái, chỉ cho mấy con biết để sửa cho cái thân của mấy con ngồi cho
thẳng, cho tốt, hẳn hoi đàng hoàng.
Chứ không phải
là mấy con trình cho Thầy là bây giờ mấy con sẽ ngồi, mấy con nhiếp được mười
phút, rồi mới hai mươi phút hoặc ba mươi phút, mấy con sẽ ngồi trên lớp cao tu
đâu, không phải đâu. Thầy còn kiểm nghiệm, để sự kiểm nghiệm đó để thấy cái chỗ
mà tu tập của mấy con.
Như hồi nãy
giờ, Thầy theo dõi tâm của mấy con thì thí dụ bây giờ mấy con tu tập cái pháp
mà nhiếp tâm để dẫn tâm vào đạo thì mấy con chưa có nắm vững. Cách thức thì mấy
con cũng có hướng tâm, nhưng mà chưa có vững vàng, để cho mình dẫn mình muốn nó
bao nhiêu phút, mình dẫn nó vào ở trong ba mươi phút để cho nó đạt được cái sự
nhiếp tâm của nó.
Cho nên bây
giờ thì mấy con tu tập trở lại cho kỹ lưỡng để chúng ta có cái pháp dẫn tâm vào
đạo. Vậy thì muốn tu tập cái pháp mà dẫn tâm vào đạo như thế nào thì Thầy sẽ hướng
dẫn cho mấy con thấy. Bây giờ đó hơi thở mấy con hít ra hít vô mấy con biết rồi.
Mục đích khi ngồi thì mấy con ngồi im lặng. Như hồi nãy, Thầy trừ hao trong cái
giờ mà bắt đầu vào đó, thì mấy con chưa có im lặng, cho nên Thầy trừ cái đó hết
năm phút của mấy con. Cho nên hồi nãy, thay vì ba mươi phút thì mấy con phải ngồi
bốn mươi phút, mấy con sẽ ngồi nhiều hơn.
Cho nên trừ
bỏ cái phần để mà mấy con chưa có ổn định được. Sau khi mấy con ngồi yên ổn được
rồi thì mới tính cái phút chính của nó, cho nên vì vậy mà trọn vẹn là ba mươi
phút. Mà nếu mà tính từ cái chỗ mấy con ngồi xuống, rồi mấy con sửa tới sửa lui
để cho nó đi vào cái sự yên tĩnh thì nó mất hết mười phút rất là phí. Cho nên
vì vậy mà khi mà chúng ta căn cứ vào cái chỗ yên tĩnh để mà chúng ta tính theo
cái thời gian, thì mấy con chỉ còn ba mươi phút. Do đó mà Thầy đã trừ đi mấy
con hết mười phút. Cho nên trong khi đó mấy con thay vì ngồi ba mươi phút thì mấy
con phải ngồi bốn mươi phút đó.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét