86- NHIẾP TÂM ĐÚNG SẼ TỈNH
THỨC, KHÔNG TÊ NHỨC
(23:34) Cho
nên vì vậy mà trong cái thời gian mà ngồi bốn mươi phút như vậy thì Thầy nghĩ rằng
nếu mà không tập thì mấy con sẽ bị tê chân và bị khớp. Không có chịu ngồi,
không có chịu tập ngồi thì mấy con bị tê chân rồi rút chân. Mà mấy con đã chịu
khó, chịu tập ngồi rồi, thì trong ba mươi phút nó không có nhằm nhò gì hay khó
khăn cho chúng ta.
Nhưng mà
theo Thầy thấy bây giờ mình còn giữ ba mươi phút thôi, chứ mình không cần tăng
lên. Để ba mươi phút khi mà nhiếp tâm, an trú được trong Tứ Niệm Xứ thì chúng
ta sẽ tăng lên. Còn bây giờ tăng lên thì mấy con sẽ gặp nhiều cái khó khăn chướng
ngại, thì tức là mình sẽ đi vào cái ác pháp, chứ không đúng Phật pháp.
Bởi vì Phật
pháp nói: “Pháp ta không có thời gian đến để mà thấy”. Nghĩa là đến
để mà thấy được cái sự giải thoát của mình. Rõ ràng là ở trong kinh Nguyên Thủy
Phật đã dạy rất là cụ thể, đâu có nói sai đâu. Cho nên mình tập đúng, mình biết
ờ bây giờ theo Phật pháp thì phải ngồi thì nó sẽ không đau, không nhức, nó an
trú. Mà nó có sự đau nhức, hay tê ở trong thân của chúng ta, hay đau nhức chỗ
nào thì như vậy là chúng ta đã tu sai, đã có đi lại ngược với cái pháp của Phật.
Cho nên thí
dụ bây giờ các con ngồi mà ba mươi phút, trong đó có bị tê trong năm phút hay
mười phút, thì năm phút mười phút đó là mấy con đã sai pháp. Đó không được giải
thoát tức là sai pháp. Còn tu đúng pháp của Phật thì an trú, nó không có đau nhức,
không có tê gì hết. Tức là cái khoảng thời gian mà mấy con đạt được cái chỗ đó
nó bao nhiêu phút, thì lấy cái khoảng thời gian đó gọi là tu đúng pháp.
Còn các con
vượt lên, tức là mình bị ức chế cái thân của mình, cho nên nó mới chịu những
cái cơn tê hoặc là cơn đau, đó là mình tu sai pháp bị ức chế thân. Cho nên kinh
nghiệm mà tu theo đạo Phật, nó sai pháp là mình biết liền, nó không giải thoát.
Nó sai pháp làm cho mình nhọc nhằn, làm cho mình khó chịu, làm cho mình khổ sở,
làm cho mình bị lặng, mê, hôn trầm thùy miên, đó là mình tu sai pháp, mình tu
trật, không đúng pháp.
Pháp của Phật
thì luôn luôn lúc nào cũng tỉnh thức. Cho nên mình tu sai thì nó không tỉnh thức
mà mình tu đúng là tỉnh thức. Thí dụ như khả năng của mình chỉ ngồi hai mươi
phút mà mình ráng ba mươi phút, thì lúc bấy giờ nó thêm mười phút đó, thì do đó
mười phút đó nó sẽ đưa mình đi vào cái trạng thái ngủ gật, hay hoặc là trạng
thái thùy miên tức là ngủ.
Như vậy là
mình đã ức chế cái thân của mình quá nhiều, cho nên nó đi vào cái sự buồn ngủ của
nó. Tức là nó hao cái năng lượng của nó, ở trong người của nó thì nó bị mất đi,
nó đi vào trong cái sự ngủ mới được. Chứ còn nếu mà cái năng lượng của nó còn
thì sức tỉnh nó còn thì nó lại không có bị buồn ngủ.
(25:57) Cho
nên mình tu nhiều làm sao hay bị buồn ngủ nhiều, còn mình tu ít lại sao lại ít
bị buồn ngủ? Là do mình bị hao cái năng lượng của mình, chứ không phải là cái
gì khác hơn hết. Bởi vì mình vận dụng mình để mình nhiếp tâm thì mình phải hao
năng lượng. Cho nên mình hao năng lượng mà mình không biết nghỉ, mình không biết
xả ra mà mình cố gắng mình ức chế nó, thì nó lại hao nhiều thì bắt đầu nó phải
phục hồi bằng cái năng lượng của nó, bằng cái nó buồn ngủ. Cho nên nó ngủ là
cái nó phục hồi trở lại.
Cũng như một
người nông dân hay hoặc một người làm việc, người ta làm việc quần quật, tức là
người ta hao cái năng lượng, nên vì vậy do đó người ta mới ngủ nó say mê. Buồn
ngủ nó mới nằm xuống người ta ngủ, tức là cái ngủ đó nó phục hồi cái năng lượng
của người ta đã mất.
Cho nên giờ
mình tu hành cũng vậy, khi mà bị hôn trầm, thùy miên mình phải cảnh giác, coi
chừng mình lại nỗ lực mình nhiếp tâm mà đưa mình đi đến cái chỗ cơ thể mình bị
hao năng lượng của mình, cho nên vì vậy mà mình cần phải phục hồi nó. Mà trong
khi đó mình an trú chưa được, thì tức là mình chưa có phục hồi, mình chưa có
sanh ra cái năng lượng được. Cho nên mình càng tu thì mình lại càng hao hụt, mà
càng hao hụt thì bị hôn trầm, thùy miên nhiều.
Đó, thì hôm
nay Thầy căn dặn như vậy. Thì bắt đầu bây giờ đó mới đầu vô mấy con tu thì mấy
con phải nhớ kỹ: “Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở
ra”. Trước khi mà tác ý thì mấy con phải giữ gìn ngồi thân mình cho nó
an ổn đàng hoàng, nó đừng có lấn cấn một cái gì ở trên cái trạng thái ngồi của
mấy con.
Dù ngồi trên
ghế, dù ngồi xếp bằng bán già, mình cũng để cho nó thật an rồi thì mấy con mới
bắt đầu: “Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra”, rồi
mấy con hít vô thở ra nhẹ nhàng, rồi hít vô thở ra nhẹ nhàng. Cho đến khi năm
hơi thở thì mấy con lại tác ý một lần: “Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở
ra tôi biết tôi thở ra”, rồi mấy con cứ tiếp tục tác ý như vậy, rồi hít vô
thở ra.
Nếu trong ba
mươi phút mà nó có niệm khởi hay hoặc là trong vòng chừng mười hơi thở, mười
hơi thở thí dụ như hít vô thở ra như vậy năm hơi thở rồi tác ý, đến năm hơi thở
sau đó lại có một niệm nhá ra, thì như vậy là mấy con nhiếp tâm chưa có căn bản.
Cho nên vì vậy mấy con thấy cái sức của mình, phải dẫn nó từng hơi thở chứ
không thể dẫn nó một lần mà trong năm hơi thở thì không được.
(28:11) Cho
nên vì vậy mà mấy con sẽ tác ý: “Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi
biết tôi thở ra” rồi “Hít” thì bắt đầu mình hít
vô, “Thở” thì mình thở ra, “Hít, thở, hít, thở, hít,
thở”. Cứ như vậy các con dẫn nó bằng cái câu “Hít”, rồi cái
câu “Thở” để nó theo cái ý của nó, nó làm theo cái hít vô thở
ra. Vì vậy nó sẽ dẫn đến cái mức độ, cái khả năng của mình tu tập được.
Thí dụ như
bây giờ đến năm phút mà mình thấy sao bây giờ mình cũng tác ý “Hít, thở,
hít, thở” mà lại có niệm khởi vô. Thì mình biết rằng cái lúc bấy giờ
là cái năng lượng của mình đang vận dụng để tu tập, nó bị hao hụt rồi. Cho nên
cái vọng tưởng nó sẽ lấp làm cho chúng ta không còn có sức tỉnh, định tỉnh cái
sức tỉnh giác được, cho nên cái niệm khác nó sẽ đánh vô.
Do đó, chúng
ta căn cứ vào đó mà lấy cái thời gian đó. Thí dụ như bây giờ cái thời gian đó
là năm phút mà thấy nó có niệm khởi, thì mấy con lui trở lại bốn phút mà thôi.
Do tu tập bốn phút mà thấy trong bốn phút đó thì mình thấy hoàn toàn nó không
có niệm gì xen vô được, thì lấy cái đó mà tập. Tập cho nó thích nghi, cho nó
thuần quen với cái phương pháp, cái cách thức đó. Rồi lần lượt một tuần lễ sau
thì chúng ta lại tăng lên năm phút. Và như vậy thì mấy con sẽ tu tập mà đạt được
cái chất lượng, mà không có lúc mà không vọng tưởng mà lúc có vọng tưởng.
Cũng như thời
này buổi sáng mình tu tập không vọng tưởng mà buổi chiều tu lại có vọng tưởng,
thì biết rằng cái buổi chiều đó bị trời nóng hay như thế nào đó, nó ảnh hưởng đến
cái năng lượng ở trong người chúng ta. Vì cái cơ thể chúng ta sẽ đề kháng chống
lại cái sự nóng đó, để làm cho cái cơ thể nó được quân bình với cái thời tiết.
Cho nên bây giờ mình lại vận dụng một lần tu nữa, cho nên cái sức lực, cái năng
lượng của nó bị hao đi. Cho nên cái sức tập trung nó không bằng cái buổi sáng,
vì vậy mà bây giờ nó có niệm khởi trong đó.
Chứ không phải
là do cái sự tu tập của mình dở mà tại vì cái năng lượng trong người của mình
nó ít, nó không có đủ mà mình thì chưa quen, cho nên mình phải vận dụng. Mà
càng vận dụng thì nó càng hao. Do đó cho nên vì vậy mà chúng ta tập luyện, để rồi
khi mà nó mà an trú được thì nó sinh ra cái năng lượng. Nhờ nó sinh ra cái năng
lượng đó, cho nên vì vậy mà chúng ta không bị hao.
Cho nên
chúng ta mới tăng cái thời gian dài từ một giờ đến hai giờ, ba giờ dễ dàng nó
không còn khó khăn. Bởi vì chúng ta đã có cái năng lượng tiếp thu được. Còn bây
giờ chúng ta chưa có sinh ra cái năng lượng mà cứ tiêu hao năng lượng, cho nên
chúng ta cố gắng ức chế thì nó lại càng, cái cơ thể chúng ta càng sinh bệnh.
Cho nên tu biết đúng cách thì nó lại không có sanh bệnh, mà tu không đúng cách
thì nó lại sanh bệnh.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét