381- CƯ SĨ TU TỨ NIỆM XỨ CŨNG BUÔNG XẢ
SẠCH
(29:11) Cho nên trong khi đó mặc dù là mấy con
đang mặc chiếc áo cư sĩ, đang là cư sĩ. Nhưng mà được thu nhận mấy con vào cái
lớp mà tu Tứ Niệm Xứ thì mấy con nhớ rằng mấy con là tu sĩ hết đó, chỉ có chiếc
áo của mấy con khác mà thôi. Cho nên trong cái lớp của mấy con mà tu Tứ Niệm
Xứ, là nó có cái phần của người cư sĩ, Thầy không bỏ người cư sĩ.
Bởi vì
cái người cư sĩ người ta chưa quyết tâm, chứ sự thật ra. Chưa muốn mặc cái bộ y
áo của các con, nhưng mà người ta vẫn giữ gìn đúng cái Giới Luật. Cho nên người
ta đạt được cái trạng thái tu tập Tứ Niệm Xứ, thì Thầy vẫn cho người ta. Để nói
rằng cư sĩ chúng ta tu vẫn chứng đạo, chứ không phải là không chứng đạo.
Nhưng
chứng đạo bằng cách là chúng ta Giới Luật như người tu sĩ. Chớ không phải chứng
đạo, theo đạo Phật mà muốn chứng là bây giờ còn gia đình vợ con, còn nhà cửa,
còn của cải, tài sản đủ thứ mà chứng đạo làm sao được? Nó phải giống như người
tu sĩ, buông xả sạch thì mới có thể chứng đạo!
Mấy con
nhớ rằng, khi mà vào trong Tu Viện rồi thì đừng nghĩ rằng cư sĩ chúng ta còn
gửi tiền ngân hàng. Rút ra hết, hoàn toàn giao cho vợ con chớ không có được để
cái tên đó, mà mai mốt để rút tiền ra thì không được! Nghĩa là coi như mấy con
không còn đồng xu, đồng điếu nào hết, thì mới là được.
Nghĩa là
bây giờ mấy con còn cư sĩ, mấy còn còn gửi tiền trong ngân hàng, năm trăm, ba
trăm, một triệu, một tỷ gì được hết. Nhưng mà khi mà Thầy cho mà vào cái lớp mà
tu Tứ Niệm Xứ rồi, đi ra rút tên hết. Tiền bạc rút ra hết, giao cho vợ con hết,
chớ không có được mà đứng tên cái gì cả hết. Đất đai này kia giao hết, hoàn
toàn xả bỏ hết, thì Thầy mới cho vào ở trong cái lớp tu Tứ Niệm Xứ. Chứ không
khéo thì Thầy không cho, hễ còn vật chất là Thầy không cho.
Như tu sĩ
mấy con bây giờ mà người nào mà còn đất đai, nhà cửa, anh em, ruộng vườn cha mẹ
cho thì về bán sạch hết đi. Đời tu sĩ rồi mà còn mang cái thứ đó thì không có
làm tu sĩ gì được nữa hết. Vật chất tiền của nó không có nghĩa cứu mấy con thoát
khỏi sự sống chết của mấy con đâu. Mà nó lôi mấy con xuống địa ngục đó. Bỏ! Bỏ
thật sạch thì mới theo Thầy tu.
Các con
cứ thấy đi, bây giờ Tu Viện này thật sự cô Út điều khiển, Thầy có điều khiển
không? Đâu phải là của Thầy nữa đâu. Thầy đâu có làm chủ trong cái Tu Viện này
đâu? Thầy chỉ là người đi dạy mướn thôi, thỉnh thoảng Thầy mới về đây Thầy dạy,
chứ còn Thầy có cái gì nữa?
Còn ở
ngoài kia thì nhà cửa của cô Trang chứ Thầy có cái nhà cửa gì đâu! Còn tiền bạc
thì gia đình cô Trang, Phật tử cất lên cho mấy con ở chứ Thầy có gì. Thầy cũng
là người ở đậu thôi, cũng là vô gia đình thôi, chứ Thầy có gì đâu? Bây giờ
người ta đá đít, đuổi Thầy đi đâu thì Thầy chạy đó. Chứ Thầy có nhà cửa đâu mà
nói: “Của nhà tôi”.
Có phải không?
(32:00) Còn mấy con mà đi tu rồi, mà còn nhà,
còn cửa, còn đất đai, dẹp hết đi mới đi tu chứ. Ít ra mấy con cũng sống như
Thầy, không chùa, không thất, bây giờ chỉ là một người đi ở đậu. Cho nên bây
giờ mấy con nói ờ chùa, cái Tu Viện Chơn Như này là của Thầy. Của Thầy sao Thầy
ở đậu ngoài kia?
Của Thầy,
ít ra Thầy phải có cái thất để Thầy ở chứ? Bây giờ thất Thầy, cục đá bỏ đó Thầy
không có ngồi đó được, có ai cho Thầy ở đó đâu? Có phải không, mấy con thấy
không? Đó, thì như vậy rõ ràng là Thầy hoàn toàn là cái người không có tài sản,
không có của cải gì hết. Có cái nhà lẹt xẹt đó mà phải bỏ đi thôi!
Thì bây
giờ giao cho mấy con, người nào muốn vào tu, tu được thì cứ tu, có vậy thôi.
Người nào tu được cứ vô thất Thầy tu, ở trên cục đá đó mát mẻ chứ có gì đâu,
tháng này nực nội. Đó, tập sống như Thầy đó, phải không? Các con thấy chưa?
Sống làm sao như Thầy, bỏ hết không có gì hết!
Mình vô
đây là của Tu Viện, của đàn na thí chủ rồi, không có gì hết. Chỉ có cái sự vật
dụng của mình là y áo của mình là đủ, ngày mình đi xin ăn thôi, không cần gì
nữa hết! Ai cho, ai cúng dường gì, mình đem phân phát cho chúng hết đi, đừng có
để. Để rồi nó lục đục, nó lén , nó ăn uống bậy bạ, đây nó còn phạm giới, mai
mốt nó xuống địa ngục còn khổ sở hơn.
Các con
biết không? Đâu có phải, nó đâu có tha mình đâu! Một hành động sai là mình phải
chịu lấy cái hậu quả đó. Cho nên phải nghiêm chỉnh với mình, phải lo cứu mình
trong một đời, thời gian nó không còn dài. Mấy con cứ ngỡ hôm nay mình mạnh,
chưa hẳn đâu. Hiện giờ trong thân của mấy con biết bao nhiêu thứ bệnh trong đó
không?
Nó đang
nằm lóc ngóc ở trong đó. Không khéo ít bữa nó liệt tay, liệt chân nó nằm xuống
đó. Thì lúc bấy giờ ai mà người mà đi đổ cứt, đổ đái, đút các con ăn nè? Các
con cứ nghĩ đi. Trong khi mình nằm xuống rồi, thì lúc bấy giờ cái tay này nó
không có giở được thì làm sao mà lấy cái gì, mà lấy cơm, lấy cái này mà ăn
được?
Cho nên
mấy con phải ráng nỗ lực, phải nhiếp tâm thật kỹ lưỡng, phải hẳn hòi, phải tập
đúng như Thầy đã dạy. Đừng có nghĩ tưởng theo mình bằng cách mình nghĩ tưởng
rồi mình tự tu. Ở đây có Thầy dạy, Thầy đã bảo nhiếp tâm là phải có Pháp Như Lý
Tác Ý, mình tác ý dài hoặc mình tác ý ngắn.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét