Chủ Nhật, 7 tháng 5, 2023

383- NGƯỜI MỚI VÀO TẬP TU BỐN PHÁP

 


383- NGƯỜI MỚI VÀO TẬP TU BỐN PHÁP

(41:24) Còn vấn đề mà tu tập thì mấy con đừng có nghĩ ở đây quý sư, quý thầy người ta nhiếp tâm như vậy là rất là, thời gian người ta tu tập rất nhiều. Còn mình mới vô mình cũng tu tập như người khác thì coi chừng mình bị ức chế. Cho nên vì vậy, người mới thì đến tu tập bốn cái pháp. Nghĩa là thường xuyên chúng ta tu tập bốn cái pháp, người ta được hướng dẫn mình như Thọ Bát Quan Trai. Nghĩa là mình tập cho nhuần nhuyễn như từ cái Pháp Thân Hành Niệm, rồi cái pháp mà Chánh Niệm Tỉnh Giác, rồi cái Định Vô Lậu, cái Định Sáng Suốt. Tất cả những cái này người ta dạy cho mình, trong một ngày một đêm mình phải tu tập bốn pháp này.

Còn bây giờ các con nhớ rằng: các con là đang tu tập một pháp duy nhất, chứ không phải tu tập như Thọ Bát Quan Trai. Có nhiều người viết thơ hỏi Thầy, trình cho Thầy, tu tập y như người mới học. Nghĩa là tu luôn bốn pháp mấy con, tu luôn bốn pháp. Ở đây mấy con đang tu tập có một pháp duy nhất mà thôi. Tức là Nhiếp Tâm trong hơi thở, hoặc là Nhiếp Tâm trên bước đi kinh hành của mấy con. Bây giờ nó không còn cái Chánh Niệm Tỉnh Giác nữa mà đang Nhiếp Tâm.

Rồi khi xả ra thì mấy con tu tập ở trên Tứ Chánh Cần. Xả ra ngồi chơi, mà có niệm nào thì mấy con xả. Nhưng mà khi mà hết cái giờ ngồi chơi rồi, thì mấy con lại tu tập Nhiếp Tâm ở trong hơi thở hoặc bước đi kinh hành của mình thôi. Đó là cách thức của mấy con luyện tu, chớ đâu phải là ngồi quán, ngồi này kia đâu.

Vào lớp học, đó là mấy con tu Định Vô Lậu quán đó. Nhưng mà sự thật bây giờ nó không phải là quán nữa đâu! Nó không phải như hồi mới vào tu mà ngồi đó tư duy, quán nào là thân bất tịnh, nào là quán, nào là răng, nước miếng, mồ hôi đồ này kia bất tịnh này, thì nó không phải quán như vậy. Nó không phải ngồi đó mà tư duy như vậy nữa.

Mà đây là trên cái lớp học, mấy con học để mà mình tăng thêm cái sự hiểu biết của Giới Luật Đức Hạnh, để cho mình giữ gìn cái tâm của mình thanh tịnh hơn. Nhưng mà nói nó vô lậu thì nói, chứ sự thật ra đây là một cái lớp học của lớp Chánh Kiến. Để cho mình có cái Chánh Kiến ở trên những cái Đức Hạnh Giới Luật, để mình sống càng ngày Tâm Từ, Tâm Bi của mình nó thể hiện, nó tràn đầy ra, nó tràn đầy ra.

Cho nên trong cái sự tu tập của mấy con trong cái giai đoạn này thì nó chỉ có duy nhất là cái Pháp Nhiếp Tâm chứ chưa An Trú. Mà khi an trú thì mấy con phải biết cách thức an trú. Như hồi nãy an trú suốt ba mươi phút thì mấy con bị hôn trầm, thùy miên. Cho nên mấy con an trú từng năm phút, mười phút thì lần lượt mấy con tăng lên.

(44:00) Nếu mà mấy con đã nhiếp tâm được ở trong ba mươi phút không niệm, rồi mấy con mới chuyển qua. Đây là giai đoạn Nhiếp Tâm và An trú Tâm. Thì trong số mấy con có người an trú, mà có người đang nhiếp tâm. Nhiếp Tâm chưa xong thì không được An Trú. Nhiếp Tâm xong rồi thì mới An Trú. Cho nên không có tập, tu pháp lung tung.

Không có một lát là tôi nhiếp tâm an trú, rồi một lát là tôi tu Thân Hành Niệm đi, múa tay, múa chân đồ này kia, không có làm cái chuyện đó nữa! Mà khi nào mà bị hôn trầm, thùy miên thì tôi an trú ở trên cái chỗ ngồi không được, buộc lòng tôi phải đi kinh hành, để mà tôi an trú, thì như vậy mới đi.

Còn mấy con nhiếp tâm mà thấy hôn trầm, thùy miên thì mình cũng nên đi kinh hành mà nhiếp tâm. Thì cái Pháp Nhiếp Tâm là duy nhất, đi kinh hành chỉ là cái hình thức, cái hành động đi để cho nó động thân của mình đặng đừng có ngủ mà thôi. Chứ không phải cái mục đích chính là đi kinh hành Chánh Niệm Tỉnh Giác, như hồi mấy con tu Thọ Bát Quan Trai, các con hiểu chưa?

Ở đây duy nhất mấy con chỉ có tu một pháp mà thôi - Nhiếp Tâm. Người nào An Trú là An Trú, nhưng đi kinh hành hoặc này kia nó không phải là pháp đi kinh hành, mà đi để đừng có ngủ. Có như vậy thì mấy con mới hiểu được cái sự tu của mấy con. Chứ không khéo, mấy con nghĩ là tôi đi kinh hành là tôi cũng tu Chánh Niệm Tỉnh Giác đây! Rồi tui giở gót lên, đưa chân tới, hạ chân xuống, đây là tui tu Pháp Thân Hành Niệm. Không có phải tu kiểu đó. Tại vì buồn ngủ quá tôi mới lấy cái pháp này ra tôi áp dụng, chứ mục đích là tôi nhiếp tâm, chứ không phải là tôi tu cái này.

Hiểu như vậy mấy con! Còn người ta mới vào người ta mới tu cái đó, để cho người ta quen các pháp. Người ta chưa, thuở giờ người ta đâu có biết Pháp Thân Hành Niệm như thế nào? Bây giờ để người ta tập cho nó quen. Người ta đâu có biết cái Pháp Rèn Luyện Nghị Lực như thế nào? Bây giờ mới dạy người ta quen. Còn bây giờ khi không các con cũng đứng lên, ngồi xuống, hít thở năm hơi thở, rồi đi mười bước.

Trời đất ơi! Giờ này mà còn tu cái này nữa thì thôi, không có phải vậy! Nhưng khi mà mấy con tu cái này là tại vì mấy con buồn ngủ, các con hiểu chưa? Chớ không phải là mấy con tu! Bởi vì tu những cái pháp đó để chuẩn bị cho chúng ta gặp những cái gì khó khăn, thì chúng ta mới lấy cái pháp đó ra áp dụng để phá nó thôi, chứ không phải tu nó nữa. Đó, hiểu như vậy thì mấy con mới biết rằng con đường tu tập ở đây nó có phương pháp hẳn hòi.

(46:14) Người mới tu phải tu cái gì? Người tu lâu mới tu cái gì? Bây giờ mấy con mới vô đây, mấy con chưa có biết bốn cái pháp tu này như thế nào? Mà bây giờ ngồi nhiếp tâm như quý thầy, thôi trời đất ơi! Kiểu này chắc mấy con ở trên trời rớt xuống rồi! Trong khi buồn ngủ mấy con không biết mình dùng, không biết lấy cái pháp nào mà dùng nó mà để mà đánh cái buồn ngủ hôn trầm này cho dẹp sạch xuống, mấy con đâu biết.

Nhưng mà, khi mà nó có những cái sự đau đớn ở trong thân, mấy con chưa có biết rèn luyện được cái nghị lực của mình. Cho nên khi mà đau đớn như vậy thì mấy con chỉ còn có bò càng thôi, chứ mấy con đâu có nghị lực mà chịu nổi. Còn người ta có cái phương pháp rèn luyện nghị lực, cho nên trước khó khăn chúng ta bình thường, đó mục đích chúng ta đã tập luyện rồi. Còn bây giờ khi không mà các con nhiếp tâm như thế này. Mà bỗng nhiên cái bụng nó đau quá trời như thế này, thì lúc bấy giờ mấy con nhiếp cái gì bây giờ? Nhiếp nữa được không?

Đâu có bao giờ được! Cho nên người ta có một cái phương pháp để mà người ta làm chủ được những cái đau đớn này. Để chúng ta vượt qua được những cái khó khăn bằng cái phương pháp, đã rèn luyện được cái nghị lực, người ta có gan dạ. Còn không khéo mấy con chưa có nghị lực, thì mấy con chỉ - khi mà gặp cái cảm thọ mà quá ngặt nghèo - thì mấy con chỉ còn bò mà thôi, chứ còn có cách nào mà con thắng được?

Ai cũng muốn có nghị lực, nhưng mà không rèn luyện nghị lực, không có chịu những cái khó khăn, thì tinh thần của chúng ta lúc bấy giờ nó sẽ bị dao động mất đi. Còn chúng ta đã rèn luyện được những ở trong cái khó khăn, cho nên lúc mà gặp khó khăn thì tinh thần chúng ta không dao động. Do đó chúng ta phải tập luyện. Cho nên người mới thì tu pháp nào? Và trong một thời, một ngày đêm phải tu những cái pháp gì?

Còn người mà đang tu tập như mấy con là đang tập có một pháp duy nhất Nhiếp Tâm, rồi An Trú, rồi mới đi qua Tứ Niệm Xứ. Đó là các con không có còn tu nhiều lung tung nữa! Nhưng mà nó hiện ra cái tướng trạng gì thì mấy con có pháp phá hết. Như vậy mấy con mới biết áp dụng vào cái phương pháp tu tập từ lâu tới giờ, để sử dụng vào những cái chướng ngại của thân tâm mình, để cho mình đạt được cái mức Nhiếp Tâm của mình trọn vẹn.

(48:21) Hôm nay Thầy như vậy, chắc có lẽ là mấy con hiểu hết rồi chứ gì?! Phải ráng ghi nhớ những cái điều này thì cái sự tu tập của mấy con sẽ không có sai, chớ không khéo nó sai. Có nhiều người bây giờ mà còn viết cho Thầy là tôi tu Pháp Thân Hành Niệm ba mươi phút, rồi tôi tu đứng lên ngồi xuống, mười bước, năm hơi thở. Rồi còn ngồi quán vô lậu, rồi còn viết bài. Trời đất ơi! Tới giờ này mà mấy con còn tu cái người mới vô học à?

Học rồi thì thôi chớ, không lẽ bây giờ học lớp Một rồi cứ ngồi đó A, B, C hoài nữa sao? Bây giờ ráp chữ đọc được rồi, mà bây giờ còn học A, B, N, M thì như vậy làm sao bây giờ đây? Không có lên lớp, cứ ngồi đó học hoài bấy nhiêu đó sao? Mà bây giờ đọc báo được, đọc sách được, làm toán được, cộng trừ nhân chia thông suốt hết rồi, mà bây giờ còn A, B, C, N, M.

Trời đất ơi! Học cũng như là học trò lớp Một hoài thì sao được? Cái lớp nào mình đi qua rồi thì cái lớp đó không có học lại nữa, không có tu tập lại nữa mà cứ tiến tới mà tu tập. Như vậy cái chương trình học tập, tu tập chúng ta có phương pháp, có hẳn hòi chứ, chứ đâu lý nào mà không! Đó thì hôm nay Thầy nói như vậy để mấy con biết cách thức mà tu tập cho nó đúng.

Bây giờ để Thầy trả lại cho mấy con cái này.

Kim Quang con.

Tu sinh Kim Quang: Dạ, con xin Thầy.

Trưởng lão: Gia Hạnh con. Con nhiếp tâm được mười lăm phút rồi, bây giờ Thầy cho con thêm, là con cố gắng nhiếp tâm hai mươi phút.

Tu sĩ Gia Hạnh: Dạ, như vậy là hai lần, bốn chục.

(50:03) Trưởng lão: Hai lần, bốn chục.

Tu sĩ Gia Hạnh: Hai mươi phút.. (thưa hỏi tiếp)

Trưởng lão: Đúng đó con, bây giờ con tu được hai mươi phút, hai lần hai mươi phút là bốn mươi phút. Mà con cứ tu tăng dần, tăng dần cho đến khi mà nó một lần, con tu một lần ba mươi phút. Coi như đương nhiên là trong hai lần thì nó là sáu mươi phút, là một giờ rồi chứ gì? Nhưng mà con tập, bởi vì nó là hai lần. Nhưng mà bây giờ con hai mươi phút đi.

Tu sĩ Gia Hạnh: Còn hôm nay thì thiền cứ ngồi đó, tới giờ tập..

Trưởng lão: Tới giờ con tập mà con ngồi. Nếu mà thấy bị hôn trầm thì con đứng dậy, con đi kinh hành, để nhiếp tâm đúng y như cái phương pháp con đã tập luyện rồi, con nhiếp được. Nhưng mà đi để cho nó động thân thì có điều hơi động con. Còn nếu mà không thì con cứ ngồi, nó không có bị hôn trầm thùy miên thì con cứ ngồi.

Tu sĩ Gia Hạnh: Như vậy thí dụ như tập hai chục phút, mình nghỉ năm phút hay là mười phút sau đó mình ngồi đó luôn hay là mình đứng lên mình đi?

Trưởng lão: Ngồi đó luôn cũng được, ngồi đó luôn cũng được. Còn nếu mà thấy nó không buồn ngủ thì mình cứ ngồi đó luôn cũng được. Hết, qua cái phút mình nghỉ đó thì mình sẽ tiếp tục trở lại.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

549-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ.

  549-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ. Kinh sách của Tu viện Chơn Như chỉ kính biếu không bán . Phật tử cần kinh sách của Tu viện Chơn Như ...