390- TỨ CHÁNH CẦN
(30:13) Trưởng
lão: Từ Phước con.
Gặp mấy
con riêng toàn là bệnh không à. Rề rề như con là bệnh hết à.
Con về
con nhiếp kỹ lưỡng lại. Trong cái thời mà khóa tu đó thì con dùng cái pháp dẫn
tâm, tác ý đó con, tác ý con tập kỹ nó lại con. Thì như con đã trình ở trong
này thì con theo đó mà con tu tập. Nhiếp tâm cho nó kỹ lưỡng, để cho nó đừng có
cái niệm nữa. Thời khó thì con sẽ tập ít, kỹ lưỡng. Để cho nó đạt được cái chất
lượng là không niệm. Đó, thì con cố gắng tập.
(30:46) Tu
sinh 3: Con xin Thầy có gì Thầy dạy con thêm..
Trưởng
lão: Có gì Thầy dạy con thêm. Có! Con tu tập như vậy thôi. Rồi
tới rồi Thầy sẽ dạy tới con. Tập cho nó nhuần nhuyễn rồi Thầy sẽ dạy tới pháp
khác nữa. Con có thấy khó khăn trên cái bước đường tu không?
Tu sinh 3: Dạ, con
chỉ thấy là con sức yếu quá rồi, chỉ tác ý nhiếp tâm trên hơi thở một lần rồi
ngồi phục hồi mà thấy mất sức quá rồi…
Trưởng
lão: Thôi bây giờ thì như thế này, con bây giờ cái sức yếu quá,
thì con tu cái pháp Tứ Chánh Cần đi. Đừng có tu cái pháp nhiếp tâm vì nó vận
dụng cái sức lực của con quá nhiều. Con hiểu không? Con chỉ cần tác ý như thế
này, bây giờ con về con bỏ cái hơi thở, con đừng có nhiếp trong hơi thở nữa.
Con chỉ
tu cái pháp xả tâm thôi. Con nhắc: "Tâm
bất động, thanh thản, an lạc, vô sự", rồi con ngồi chơi.
Con ngồi chơi mà con nhìn coi cái tâm niệm con khởi cái niệm gì. Có vậy thôi.
Con tu
suốt thời gian đó. Ba mươi phút chứ không có nhiếp tâm trong một phút, hai
phút, năm phút như mọi người khác. Nó có niệm, chờ niệm để có niệm, trông cho
nó có nhiều niệm để mà xả. Chứ không phải nhiếp tâm cho nó hết niệm. Mà trông
cho nó có niệm mà xả. Mà nó xả hoài, ngày nào con cũng xả, trông cho nó có niệm
mà xả. Mà trông niệm, trông riết rồi bây giờ nó hết niệm. Càng trông nó lại nó
không niệm.
(32:10) Con cứ hỏi Kim Quang đi, nó trông niệm
mà bây giờ nó muốn hết niệm rồi, nó còn một hai niệm. Nó trông cho nhiều niệm
xả mà bây giờ nó muốn vắng bặt, nó muốn nó không thèm niệm nữa. Đó, nó là cái
chỗ mình trông niệm mà. Còn cái kia đó mình sợ niệm. Cho nên ráng, ráng mà dẫn
cho nó đừng niệm. Còn này trông niệm. Phải không?
Con
nhắc: "Tâm bất động,
thanh thản, an lạc, vô sự". Bắt đầu bây giờ con ngồi, ngồi mà
chờ, tao cho mày ra. Coi cái mặt của mày như thế nào? Có nanh, có vuốt hay là
cái mặt hiền lành hay là cái mặt đẹp đẽ. Phải không? Nhìn coi cái mặt của mày
như thế nào? Mà hễ mặt dữ thì tao tác ý, tao đuổi đi liền. Mà hiền thì:
"Được rồi, tao biết rồi, thôi mày đi đi, đừng có ở đây mà nói lải
nhải". Thầy muốn nói là cái niệm con nó có niệm thiện, thì niệm thiện:
"Nói tao biết rồi, tao hiểu rồi đừng có ở đây mà lải nhải". Con hiểu
không?
Bây giờ
nó hiện lên cái niệm, bây giờ là nó nói: "Đây là cái pháp này, mày tu như vậy là đúng, mày làm
như vậy là không có sai". Con nói: "Tao biết rồi, tao là thầy tổ mày
chứ bộ tao không biết sao, mày đi đi, ở đây mày lải nhải, mày nói hoài".
Thì đó là cái niệm thiện, đuổi đi. Thầy dặn đây là cái pháp Tứ Chánh Cần đó.
Do đó bây
giờ là cái niệm ác nó đến. Bây giờ nó nhớ gia đình, nó nhớ con cái ở trong gia
đình: "Đây là Ái
kiết sử, mày là nhân quả cho nên tao biết, tao đã lo xong rồi tao mới đi tu.
Tao tu xong rồi tao mới tao về, tao độ tụi bây. Chứ còn tao mà tu chưa xong thì
tụi bây đọa địa ngục hết ráo, hết cả đám". Con nói vậy: "Tao biết rồi, đi đi, để cho tao
yên, tao tu. Tâm bất động, thanh thản, an lạc". Con nhắc cái
tâm. Bây giờ nó mới xả cái Ái kiết sử con đi, con không còn nhớ nữa. Con mới
trở về cái sự bất động con.
(34:01) Rồi bắt đầu nó không có chịu bất động
đâu. Nó ngồi đó nó động ra nữa, thì tao chờ cho mày ra. Do đó nó ra nữa, con
tác ý, ra nữa tác ý đuổi. Đuổi hoài, đuổi cho tới chừng nào mà nó, bây giờ ngồi
hoài, mà sao tui chờ hoài, mà sao nghe nó không niệm? Thì lúc này mày đã là hết
rồi. Nghĩa là vét hết bồ rồi cho nên bây giờ nó không niệm. Thì tao cũng ráng
tao ngồi chờ, chờ chừng nào hoàn toàn ba mươi phút không niệm, rồi mới tính
chuyện khác. Con hiểu không? Bây giờ con nên tu cái đó đi, sức yếu rồi.
Tu sinh 3: Bây giờ
con chỉ tu một pháp xả…
Trưởng
lão: Ờ, Con tu vậy.
Tu sinh
3: Chứ còn cái này bỏ? Giờ tu một pháp đó thôi, thưa Thầy?
Trưởng
lão: Tu một pháp đó thôi.
Xả cũng
vậy, ngồi chơi cũng vậy, cũng ở một pháp đó thôi, rồi đó vậy. Nghĩa là con ngồi
tu thì ba mươi phút. Mà xả thì nó mấy phút, mấy giờ cũng được hết. Nhưng mà có
niệm thì xả, không niệm thì thôi. Còn ngồi tu thì ba mươi phút của nó là hoàn
toàn là chờ niệm, tỉnh táo hẳn hòi.
Còn cái
này bỏ hết, đừng tu, bởi vì sức con yếu lắm. Con dụng công như vậy thì nó không
có, nó không được. Nó không được là tại vì bây giờ ráng quá, con hiểu không?
Con ráng quá cái sức, cái lực của con, cái năng lực nó tiêu hao nhiều lắm, mà
con lại yếu. Chỉ có bây giờ ngồi chơi để mà xả niệm của mình thôi. Tư duy, vô
mình ngồi mình đánh, kêu là mình đánh giặc, đánh giặc bằng cái miệng lưỡi của
mình, bằng cái ý của mình thôi. Đánh giặc bằng cái chỗ đó thôi. Đuổi nó đi bằng
cái ý thức của mình, bằng cái tư duy của mình thôi. Thì chứ mình không có đánh
nó bằng cái sự mà vận dụng cái năng lực của mình để nhiếp tâm. Mình khéo léo
bằng cái này thôi.
(35:49) Tu
sinh 3: Khi mà nó hết niệm rồi Thầy cho con lên cái khác?
Trưởng
lão: Rồi! Con mà tu, mà con ngồi đó mà hết niệm rồi. Ngồi chờ
niệm mà nó không niệm thì chừng đó Thầy cho lên. Ráng! Ráng mà chờ cho nó hết
niệm rồi, Thầy cho lên. Lúc bây giờ thì coi như là đi vào Tứ Niệm Xứ dễ dàng
lắm. Con chỉ bỏ cái này đi, bỏ cái pháp đó đi con, đừng tu. Nó phí sức con
nhiều quá. Nó phí sức con. Rồi, con về đi con.
Trưởng
lão: Thiện Cảnh con.
Đây là
con tu pháp Tứ Chánh Cần. Bây giờ ở đây, cái câu một con hỏi Thầy khi mà ngồi
chờ niệm, mà niệm ác thì mình ngăn, mình diệt, mình xả nó. Nhưng mà niệm thiện
thì sao? Phải không?
Ở trong
kinh Tứ Chánh Cần thì nói Sanh
thiện - Tăng trưởng thiện, tức là mình tăng trưởng cái niệm đó
lên, cái niệm thiện đó lên, mình tăng trưởng. Bây giờ con đọc ở trong kinh
Tương Ưng thì con thấy, có một chư Thiên hiện ra nói với Phật là như vầy, như
vầy nè. Những cái phương pháp cách thức như vậy là thiện, là đúng không có sai.
Thì ông Phật ông nói đúng, ông chấp nhận đúng. Thì cái chư Thiên đó, nó biến đi
mất.
Thì khi
mà cái niệm thiện đến thì con biết đó là cái niệm thiện. Cái niệm thiện là cái
niệm thường khởi ra trong ý của mình, nó nhớ ra phương pháp tu cách này cách
kia đó là niệm thiện. Nó nhớ ra những cái Thập Thiện là niệm thiện. Nó nhớ ra
những cái Giới luật Đức hạnh, đó là niệm thiện. Còn toàn bộ tất cả những cái
niệm khác đều là nó thuộc về niệm ác. Giới luật Đức hạnh đó là niệm thiện.
Ví dụ như
bây giờ, nó khởi lên nó nhớ cái Ngũ Giới. Mà cái giới thứ nhất của nó là không
sát sanh. Thì mình nhớ đó là cái Đức Hiếu Sinh, cái lòng thương yêu. Rồi cái tư
duy suy nghĩ cái lòng thương yêu đó như thế này, thế khác. Thì do đó mình, khi
mà cái niệm thiện đó mà nó khởi lên về cái Giới luật Đức hạnh, về cái Thập
Thiện thì do đó thì mình thấy đây là đúng. Đúng rồi thì phải đi. "Tao hiểu rồi đây là thiện. Chứ
không phải mà ngồi đây mà lải nhải với tao hoài”, thì như vậy là
chư Thiên họ sẽ biến mất liền hà. Con hiểu không? Tức là cái niệm đó nó sẽ biến
đi. Cho nên nó để lại cho con một cái trạng thái bất động, thanh thản, an lạc,
vô sự. Đó là cách thức tu Tứ Chánh Cần, ngăn ác, diệt ác - sanh thiện, tăng
trưởng thiện.
(38:12) Còn câu hai con hỏi: Khi mà ngồi chờ
niệm thì tâm nó sẽ an trú ở đâu?
Thì rõ
ràng là tâm nó sẽ an trú trong hơi thở chứ đâu. Nó sẽ biết hơi thở chứ nó đâu
có ngồi trong cái không được. Con hiểu không? Nó sẽ thấy hơi thở ra vô. Nhưng
mà mình không phải tu hơi thở đâu. Tại vì cái tâm, nó yên lặng thì nó sẽ biết
cái động của cái thân của nó. Thậm chí như nó vừa biết hơi thở, mà nó yên lặng
thì nó vừa nghe những mạch máu ở trên thân nó nhảy nữa. Nó vừa nghe trái tim
của nó đập ở trong này một cách nhẹ nhàng trong này. Nó biết sự rung động của
cái cơ thể của nó. Cho nên nó trụ ở trên thân của nó, cái dạng của nó. Cho nên
cái dạng của nó là cái dạng ở trên Tứ Chánh Cần. Nó ở trên cái chỗ bất động của
Tứ Chánh Cần. Con hiểu không? Tức là nó định trên thân của nó bằng, nó "Cảm giác toàn thân tôi biết tôi
hít vô, cảm giác toàn thân tôi biết…". Nó biết hơi thở
ra vô, nhưng mà nó biết toàn thân nó. Chỗ nào đau nhức cái gì nó biết hết. Chứ
không phải nó duy nhất nó chỉ tập trung ở trong hơi thở không. Con hiểu không?
Đó là lúc
bây giờ mà nó không niệm. Mình chờ cho có niệm, mà nó không niệm thì nó phải an
trú ở đâu? Nó an trú ở trên hơi thở. Nhưng mà nó không phải là tập trung trong
hơi thở. Mà nó tập trung toàn, dựa vào cái hơi thở đó mà nó cảm nhận toàn thân
của nó. Đó, đó là nó an trú.
Con hỏi
câu ba: Có quy định thời gian không?
Sự thật
ra thì mình đang tu tập cái pháp Tứ Chánh Cần thì nó có quy định của thời gian
của nó là ba mươi phút. Sau khi ba mươi phút xả ra, mình nghỉ, mình không có tu
nữa. Nhưng mà trong khi đó không tu, nhưng mà coi như là mình sống ở trong
Chánh Niệm Tỉnh Giác. Cho nên nó luôn luôn nó giác. Vì vậy mà có mình xả ra
mình không tu Tứ Chánh Cần nữa đâu. Nhưng mà nó giác. Cho nên nó thấy những cái
niệm gì khác lạ, nó làm cho mình phiền não, tâm mình có thể sanh ra những cái
chướng ngại, do đó đều là tác ý đuổi đi hết. Đó là khi không tu, thư giãn đó,
nó đúng theo pháp thư giãn.
(40:17) Khi xả áp dụng Định Thư Giãn?
Đúng vậy.
Khi mà xả ra thì áp dụng Định Thư Giãn. Coi như là nó có niệm thì mình tác ý
mình đuổi nó để cho cái thân tâm mình nó thư giãn. Nó là như vậy, là đúng.
Khi đi
kinh hành có niệm hơi thở không?
Khi mình
tu nhiếp tâm ở trong hơi thở thì mới có niệm hơi thở. Còn mình không nhiếp tâm
trong hơi thở, mình không sử dụng hơi thở thì mình tập trung trên bước đi. Trên
bước đi, tức là đi kinh hành, biết đi kinh hành thôi.
Còn cách
thức xả tâm?
Cách thức
xả tâm thì như chúng ta dùng cái tri kiến của chúng ta nó quán xét xả. Con hiểu
chỗ đó không?
Như bây
giờ mình tu Tứ Chánh Cần đó, một niệm nó khởi ra, thì bắt đầu đó mình mới tư
duy, suy nghĩ. Chứ không phải là thấy cái niệm ác rồi mình nói biết vọng liền
buông, không phải đâu. Nó không có buông cách ngang như vậy đâu. Mà nó đem cái
niệm đó, nó tư duy, suy nghĩ cái niệm đó. Nó sẽ là ác như thế nào, thế nào, nó
hiểu hết được. Khi mà nó hiểu thì đó là nó xả, nó xả tận gốc. Còn mình ngắt
ngang nó mình xả, biết niệm liền buông, tức là mình xả ngang thì bị ức chế. Còn
mình tư duy, suy nghĩ mình xả thì nó sẽ không bị ức chế. Tức là nó dùng cái
quán. Cái tư duy là cái quán của mình, mình xả nó không bị ức chế.
Ở trên
đây thì con hỏi, sáu cái điều hỏi trên đây để mà nhằm trong cái vấn đề mà tu
cái Tứ Chánh Cần. Cái Tứ Chánh Cần thì đúng. Ráng mà tu tập Tứ Chánh Cần. Không
có sai, không cần phải thêm cái điểm nào nữa hết. Như vậy là đủ rồi con. Cố
gắng về áp dụng tu tập con.
(42:01) Tu
sinh Thanh Định: Dạ thưa Thầy, con hỏi là cái tu tập cái Tứ
Chánh Cần là có tác ý gì không?
Trưởng
lão: À coi như là cái câu tác ý của mình đó, tác ý: "Tâm bất động, thanh thản, an lạc,
vô sự". Rồi giữ cái tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự.
Nhưng mà không tác ý liên tục, bởi vì mình tác ý liên tục là mình nhiếp tâm. Ức
chế nó trong cái trạng thái bất động, thanh thản, an lạc, vô sự. Còn này, mình
tác ý một câu rồi mình ngồi chơi để mình chờ niệm để mình quán, mình xả. Đó là
Tứ Chánh Cần. Chứ không tác ý, mình không tác ý nhiều. Cho nên không có dẫn tâm
bằng câu tác ý, mà chỉ nhắc nó một lần thôi, rồi tu tập để xả tâm.
Thanh
Định con ghi cái tờ giấy này, con ráng, ráng tu tập nhiếp tâm cho nó thuần
thục. Rồi sau này Thầy kiểm tra lại kỹ. Thầy sẽ cho lên Tứ Niệm Xứ tu tập con.
Cố gắng mà tu tập cho kỹ.
Tu sinh 4: Con
kính thưa Thầy!
Trong tuần
lễ vừa qua, con tu tập, con thấy cái vấn đề mà con tu thấy nó phát triển. Trong
cái vấn đề mà nó có cái khinh an, hỷ lạc này con không biết nó có vấn đề Tưởng
hay là nó có thật sự của mình?
Con không
hiểu nữa, con tính, con xin gặp Thầy bữa thứ sáu, con hỏi cho kỹ lại để con tu
tập cho nó dễ. Tại vì cái khinh an, hỷ lạc này, cái bữa thứ tư đó, thì con tự
nhiên, con ngồi đây con học đi, tự nhiên nó thấy, mình thấy vui vẻ, nó vui vẻ
lắm. Rồi cái về, khi ăn cơm xong đàng hoàng, về nó cũng ngủ một giấc buổi trưa,
buổi chiều cũng thấy nó vui vẻ, mà nó thấy, nó ngời ngời lắm. Nó hết cái, con
ngủ giấc nữa, cái sáng dậy cái sao nó bớt lại, bớt lại dần rồi nó hết.
Con tu
thì coi như là định lực, con cũng lúc hổm thì con mấy bữa trước con biết là
Định hơi thở này là con ngồi không thì nó dễ tại vì con nhiếp tâm trong ba mươi
phút nó rất là dễ. Còn con đi về cái phần Định Vô Lậu với đi Thân Hành Niệm này
thì nói đúng ra con còn ngại thôi chứ con đi ba mươi phút cũng được. Con kính
xin Thầy, Thầy ơi tuần này, nếu mà hết tuần này, thì con xin Thầy là con tăng
lên ba mươi phút, con ráng cố gắng.
(44:17) Trưởng lão: Rồi
bây giờ như thế này nè, trong cái vấn đề mà hiện giờ con thấy những cái trạng
thái hỷ lạc đó, thì hoàn toàn là nó đều là do Xúc Tưởng Hỷ Lạc hết đó con. Nó
an lạc lắm. Bởi vì tự nó xuất hiện chứ đâu phải là mình, tự mình làm chủ, mình
đem ra đâu. Chừng nào mà con, bây giờ con muốn thân này hỷ lạc con bảo: "Cái thân này phải hỷ lạc cho
tao" thì bắt đầu có cái trạng thái hỷ lạc nó hiện ra. Thì
đó là con đã làm chủ hỷ lạc. Nó không phải Tưởng. Ý thức, cái này Ý thức hỷ
lạc. Bảo nó hỷ lạc thì cái ý thức bảo nó hỷ lạc. Còn cái này con không bảo,
ngồi học ở đây mà sao ở đâu mà nó nhào vô thình lình vậy? Cái này là ma chứ đâu
phải, có phải không? Đó nó đến thình lình.
Cho nên
tất cả những cái hỷ lạc này đều là không phải do mình chủ động mà có. Mà chính
do cái sự tu tập của mình mà nó xuất hiện. Cho nên nó thuộc về Xúc Tưởng Hỷ
Lạc. Nó do cái Tưởng của mình, nó xuất hiện thình lình. Cho nên nó không phải Ý
thức của mình chủ động mình điều khiển ra. Cho nên mình cũng biết. Nhưng mà hỷ
lạc cũng tốt chứ nó có sao. Sợ nó là xúc thọ khổ thì nó mới khổ thôi. Nó làm
cho thân con đau nhức này, kia thì con nhăn mặt, nhíu mày. Chứ còn hỷ lạc thì
có sao đâu. Nhưng mà con biết nó là Tưởng, cho nên vì vậy: "Mày có đến bao
nhiêu lần là tao cũng coi mày là Tưởng". Phải không? "Chứ không phải
là của thật của tao. Nếu mà của thật của tao thì tao bảo thì lúc nào mày cũng
phải có, là của thật". Đồ trong túi mình lấy ra. Bây giờ Thầy có cái món
đồ gì đó trong túi Thầy lấy ra, thì cái món đồ đó của Thầy. Còn bây giờ thật sự
trong túi của Thầy nó không có, mà ở đâu mà nó nhảy vô, nó bỏ vô đây. Thì như
vậy là của mày, chứ không phải của tao. Đó mấy con hiểu chưa?
Cho nên
đó là cái của người khác, của Tưởng, chứ không phải của mình. Nhưng mà tao chưa
có làm chủ được cái này. Mai mốt mà tao làm chủ được cái này, tao muốn hồi nào,
tao bảo thì mày phải ra. Mà nó ra như vậy đó, thì con thấy mình không nhiếp tâm
mà nó vẫn nhiếp tâm. Mình không an trú mà nó vẫn an trú. Mình không hỷ mà nó
vẫn hỷ. Con thấy không? Tức là mình đã bảo là nó không làm.
(46:18) Còn bây giờ, con nhiếp tâm thì con lo
nhiếp tâm, mà con an trú thì con lo an trú, hai cái thằng này. Còn hỷ lạc mày
đến, mày đi tao không cần thiết. Mà tao cấm mày là không có khổ lạc được. Có
khổ mà lạc ở trong đó, không có chấp nhận.
Đó như
vậy, con nhớ con nhiếp tâm như vậy cho kỹ lưỡng, hẳn hòi, hoàn toàn. Để rồi,
nãy giờ Thầy dạy cho mấy con nhiếp tâm như thế nào, mà an trú tâm như thế nào.
Nắm cho vững cái pháp này tu thì mấy con không lạc đường. Chứ không khéo mấy
con tu theo kiểu Thiền Đông Độ riết rồi mấy con thành Tổ hết mới chết Thầy.
Phật không thành mà thành Tổ.
Tu sinh 4: Mô
Phật! Vậy là con cám ơn Thầy. Thì hôm nay nói đúng ta con cũng chưa rành mấy.
Thành thử ra con mới chia ra cái làm ba loại, nếu mà con biết cái Định Niệm Hơi
Thở này, không có được, con ngồi rất là tỉnh. Thì Thầy biết bây giờ hiện tại
bây giờ đó con không có còn bị hôn trầm thùy miên gì nữa. Không còn vô ký nữa.
Mà sao mà con trở lại nó ba, bốn ngày nó quay trở lại ba, bốn lần nữa. Nó ba
bốn ngày nó quay vô trở lại. Chứ còn bình thường con rất là tỉnh. Nhưng mà giờ
con hết sợ rồi, nếu mà nó quay trở lại con cũng tỉnh queo đi tiếp tục như
thường.
Trưởng
lão: Đúng vậy!
Tu sinh 4: Không
sao hết.
Trưởng
lão: Rồi bắt đầu mấy con tu tới….
Tu sinh 4:… Cám
ơn Thầy!
Trưởng
lão: Nhưng mà còn sai chút chút.
Sai không
gì. Nó trật rồi sau này mấy con viết sách cái kiểu Tổ sư không đó mới chết
Thầy. Thầy dạy làm Phật thì Phật phải nói theo Phật, chứ Phật mà nói theo Tổ
thì nó không được.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét