482- PHÁP CHO NGƯỜI MỚI TU
(39:38) Trưởng lão: Rồi bắt
đầu bây giờ Thầy, chú Thanh Đức (một), Thanh Đức (một) có không con? Chú, con
xin Thầy cái pháp để mà tu tập được chưa phải không? Con hôm rày, con có tu tập
pháp nào chưa con? Còn trẻ dữ vậy?
Tu sinh
Thanh Đức I: Dạ, con chưa có tu pháp nào hết.
Trưởng
lão: Chưa tu pháp nào hết hả?
Tu sinh
Thanh Đức I: Dạ Thầy! con có duyên tu pháp nào? Thầy chỉ dạy con.
Trưởng
lão: À, hôm rày con về cái giới luật Đức Hiếu Sinh rồi không con?
Tu sinh
Thanh Đức I: Dạ có!
Trưởng
lão: Có con có lên lớp học. Có quý thầy có, ờ ráng học điều đặn. Về
con tập thở, cái câu tác ý: "Hít
vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra". Rồi hít
vô, thở ra rồi cái tâm con tác ý nữa: "Hít
vô tôi biết tôi hít vô, thở ra…". Con tu tập chừng năm phút
thôi rồi con xả nghỉ.
Sau khi
ba mươi phút, nghỉ hết ba mươi phút nghĩa là năm phút, hai mươi lăm phút mình
nghỉ. Rồi tu tập trở lại năm phút nữa. Rồi cứ ba mươi phút vậy mình tu tập có
năm phút. Và cuối cùng trong khoảng thời gian con tu tập vậy đó thì, trong một
buổi vậy con tu chừng hai tiếng đồng hồ thôi. Hai tiếng đồng hồ thôi. Nửa tiếng
thì con tu tập, nữa tiếng con xả nghỉ. Mà trong cái nữa tiếng thì con tu tập có
năm phút thôi. Kế tới cái giờ sau thì con tu tập cũng năm phút thôi. Đó vậy rồi
con nghỉ. Coi như là nghỉ một tiếng hai mươi lăm phút. Một tiếng hai mươi lăm
phút, còn năm phút mình tu tập.
(41:13) Con nhớ không? "Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra
tôi biết tôi thở ra". Rồi hít vô, thở ra rồi tác ý hít vô, thở
ra. Cứ như vậy tu năm phút thôi, con không tu nhiều. Phải không? Rồi, có vậy
thôi. Còn cái phần mà về học giới luật thì con áp dụng vào giới luật để trong
pháp tu Tứ Chánh Cần đó thì mình ngồi lại coi từng tâm niệm mình. Nó khởi nhớ
về nhà hay hoặc điều này thế kia nó muốn cái gì đó thì con tác ý: "Tâm bất động, thanh thản, an lạc,
vô sự, vì tất cả các pháp đều vô thường, không có cái pháp nào là ta, là của ta
hết". Phải không? Con chỉ tác ý như vậy thôi thì nó sẽ xả ra
hết con. Đó về tu tập như vậy rồi sau này sẽ viết thư báo lại cho Thầy con.
Tu sinh
Thanh Đức I: Dạ con xin cám ơn Thầy!
(41:57) Trưởng
lão: Ờ còn bây giờ trong những cái bức thư mà mấy con gửi Thầy
đó, để rồi Thầy sẽ coi, Thầy sẽ trả lời cho mấy con. Đó bây giờ tối chiều rồi.
Rồi Thầy sẽ trả lời. Minh Nhân Thầy đã trả lời cho con rồi. Còn một số người
không biết Thầy kịp giờ Thầy trả lời mấy bức thơ này cho mấy con không đây.
Từ Châu,
Từ Châu đâu con? Từ Châu pháp danh. Con hỏi Thầy: Thế nào là dẫn tâm vào đạo? À
để Thầy chỉ dạy cho con.
Dẫn tâm
vào đạo, dẫn tâm vào đạo thì không có khó con. Con nhắc: "Tâm bất động, thanh thản, an lạc,
vô sự!". Đó là con dùng cái pháp Như Lý Tác Ý để dẫn nó vào
cái chỗ tâm bất động của con.
Rồi con
ngồi yên lặng một chút, cái con nhắc nữa: "Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự!".
Rồi chỉ thỉnh thoảng con lại nhắc một câu đó nữa. Cứ nhắc câu đó gọi là dẫn tâm
vào đạo. Vào cái chỗ giải thoát của con, vào cái chỗ tâm vô lậu đó. "Tâm bất động, thanh thản, an lạc,
vô sự" đó là vô lậu. Vô lậu là đạo, là chứng đạo, là
chứng cái chỗ tâm đó. Con hiểu không?
Vì vậy mà
dẫn tâm vào đạo là mình nhắc: "Tâm
bất động, thanh thản, an lạc, vô sự!". Rồi ngồi yên lặng để
xem coi sự bất động, thanh thản của nó như thế nào. Chỉ trong vòng một chút thì
nếu mà con để dài thì nó có niệm khởi. Con hiểu không? Nó sẽ sanh vọng tưởng.
Nó sẽ khởi nghĩ cái này, khởi nghĩ cái kia. Thì do đó con lại nhắc nữa: "Tâm bất động, thanh thản, an lạc,
vô sự!" để nó tiếp nối thêm một đoạn thời gian ngắn nữa.
Trong một phút, thì khoảng độ một phút thì con nhắc một lần, một phút con nhắc
một lần. Độ thôi, nửa phút nhắc cũng được, một phút nhắc cũng được hoặc là hai
phút nhắc cũng được. Nhưng mà tùy ở chỗ tâm bất động của con nó kéo dài hay
hoặc ngắn. Mà con nhớ cứ thỉnh thoảng nhắc, thỉnh thoảng nhắc đặng cho nó kéo
dài được cái thời gian nó bất động, thanh thản. Gọi là dẫn tâm vào đạo. Đó con
tu vậy thôi, rồi!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét