483- BỊ ĐỘNG TÂM KHI VỀ GIA ĐÌNH
(43:42) Trưởng lão: Còn Thanh Định con.
Vì cái
vấn đề mà con trở về rồi bây giờ nó có những cái điều kiện nó xảy ra thì phải
ráng, phải ráng tu tập trở lại để cho "Tâm
bất động, thanh thản, an lạc, vô sự" mới được. Để nhiếp
tâm cho được, để an trú cho được con.
Bây giờ
sửa lại cho nó đúng như lúc trước con đã đạt được đó. Để không thì nó sẽ không
đạt được con. Bởi vì mình chưa vô định được mà mình bị đi ra ngoài đó thì nó sẽ
bị duyên các ác pháp ở bên ngoài, nó lôi con, nó làm cho tâm con nó khó vô.
Tu sinh Thanh Định: Dạ thưa
Thầy, con cũng đau lắm! Tại vì bị bà mẹ mà con phải về, con mất đi cái phần đó
con thấy đau lắm. Về nhà gần hai tuần lễ mà con không có tu tập gì hết. Con
thấy, con buồn ghê gớm lắm. Con học cũng không được nữa.
Nên từ cái
chỗ con mới thấy là mình, sự sai lầm của mình quá lớn mà cái đó là một cái điểm
mà chính bản thân mình, của mình mà mình không lo được để làm nó sai, cũng như
nó mất. Con thấy con tu tập hôm nay, mấy ngày thấy đau quá con ngủ không được.
Trưởng lão: Không,
từ từ tập lại con. Không có gì đâu. Đó là một cái duyên. Cũng là một cái duyên
để cho nó kéo dài cái thời gian hơn nữa. Thì mình cũng đừng buồn gì hết. Mình
cố gắng mình tập trở lại. Tập trở lại kỹ lưỡng để cho nhiếp tâm và an trú trở
lại.
(45:07) Bởi vì đó cái duyên của mẹ mình. Thôi
như vậy cũng tốt để cho mình đủ cái trách nhiệm bổn phận, cái Đạo đức làm
người. Mình trở về đó là một cái hay con. Còn cái phần tu thay vì mình phải nỗ
lực mình tu, mình không về mình chỉ viết bức thư thì cho anh em hiểu biết rằng
mình đang nỗ lực mình tu để không sẽ ra rồi trở lại rất là vất vả.
Đó thì ở
đây quý thầy thấy khi mình đi ra ngoài rồi thì mình bị động. Nó rất là khó chứ
không phải dễ, cái tâm của mình. Như Thanh Định nó cũng vậy. Cho nên bây giờ đó
mình coi như là tu tập trở lại. Nỗ lực con! Đừng có bất mãn, đừng có buồn. Mà
hãy nỗ lực, coi như đây là cái nhân duyên của mình, để mình thực hiện được cái
Đạo đức làm người. Đạo đức làm người cho trọn vẹn.
Cho nên
một người mà mặc y áo mấy con rồi coi như là bỏ cuộc đời rồi mấy con. Không có
trở về nữa.
Tu sinh Thanh Định: Con nói
với anh chị em, nói giờ nếu mà mẹ mà có qua đời đó thì con chắc cũng về một với
hai ngày thôi rồi con cũng trở lên liền chứ không có ở lâu được nữa. Tại vì ở
lâu thì con thấy là, bữa con về con thấy mệt quá, rồi con cũng quên là mình là
khai giới, con cũng quên mình xin Phật khai giới, nên con uống sữa với ăn trái
cây vậy mà cái tâm mình nó làm cho mình là cái nó cản lối, đưa đường để cho
mình không có còn gì để tu tập hết trơn. Con thấy từ cái chỗ mà thấy đau ghê
gớm.
Trưởng lão: Đúng đó
con!
Tu sinh Thanh Định: Tại vì
cái tâm của mình không, chứ đâu có ở ngoài.
Trưởng lão: Ừ! Bởi
vậy cái tâm nó duyên theo một chút là nó đã phá hết, sạch hết những cái giới từ
lâu tới giờ. Cho nên bền chí tu giữ lại.
Tu sinh Thanh Định: Bữa,
cái lúc trước mà con an trú hạ là coi như gần hai mươi ngày, có hai mươi phút
đồng hồ luôn. Nhưng mà cuối cùng hiện tại giờ ngồi không được phút nào. Nó chỉ
còn có cái nhiếp tâm, mà bây giờ nó kéo trở lại nhiếp tâm mà nó còn chưa được
đạt một trăm phần trăm như trước. Trước nó không có một tí niệm xẹt luôn đó.
Coi như là con ngồi ba mươi phút đồng hồ mà không có một tí niệm xẹt, mà bây
giờ hiện tại tại nó cũng còn xẹt vô, xẹt ra tứ tung. Nên từ chỗ đó con thấy
mình quá sai lầm. Con thấy đau buồn.
(47:07) Trưởng lão: Ráng
cố gắng tập lại con.
Tu sinh Thanh Định: Con giờ
con cố gắng, giờ con thì cái hôn trầm thì không có. Coi như con quyết chí con
diệt hôn trầm thẳng luôn. Coi như là ngủ một đêm bốn giờ đồng hồ là bốn giờ chứ
không có hơn. Cho nên từ cái chỗ này con mới thấy là mình thấy đi qua được cái
giai đoạn đó con thấy con cũng mừng. Mà khi mà trở về cái bắt đầu tu tập không
được.
Trưởng lão: Nó thụt
lùi trở lại.
Tu sinh Thanh Định: Dạ!
Trưởng lão: Bao
nhiêu nó đổ vô. Cái ác pháp nó đổ vô, nó mất thanh tịnh rồi. Đi ra ngoài là mất
thanh tịnh mấy con. Thôi ráng cố gắng đi con.
Tu sinh Thanh Định: Con
cũng bị sai lầm nữa, bị sai lầm giờ là con cũng xin thưa Thầy, con cũng sám hối
với Thầy! Làm đệ tử của Thầy mà con cũng không có được sáng suốt. Từ cái chỗ đó
mình để mình sai lầm là cái thân con thấy mình cũng hối hận quá. Con cũng viết
lên cái lời này để mong Thầy có cái ý chí nào để dạy con thêm để con có cái khả
năng để con tu tập. Con quyết chí con tu tập chứ giờ con đâu còn con đường nào
khác được.
Trưởng lão: Ừ, đã
xin sám hối với Thầy, đã nói, phát lồ ra như vậy thì coi như là những lỗi lầm
của mình nó sẽ bị tiêu tan đi. Rồi nỗ lực tu trở lại thì nó sẽ được chứ không
có gì đâu con. Phải bền chí tập lại đi con.
Tu sinh Thanh Định: Lời nói
của Thầy làm con có một cái ý chí phấn khởi lên. Con cũng kính xin lễ Thầy ba
lễ. Nam mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật.
Trưởng lão: Minh
Hòa con. Con ít hôm nữa thì Thầy thấy cái cơ sở bên đó nó được tạm, nó có những
cái bóng mát nó yên ổn được rồi Thầy sẽ đưa con qua để gần bên để Thầy giúp cho
con. Tội, bởi vì nó không được, cái cơ thể nó không được bình thường. Mà nhiếp
tâm thì nó đã đạt được cái chất lượng của nhiếp tâm. Nhưng mà nó không khéo thì
nó sẽ lọt ở trong tưởng. Cho nên vì vậy mà chỉ cần ở gần bên Thầy để mà Thầy
trợ giúp cho mà thôi. Cho nên bây giờ con chỉ tu tập để nhớ cái phần mà xả tâm
của mình, coi từng cái tâm niệm của mình như thế nào, con tiếp tục con xả. Và
tu tập nhiếp tâm ở trong cái thời gian ngắn thôi, đừng tăng lên. Đừng tăng lên.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét