488- ĐƯỢC THÂN NGƯỜI LÀ KHÓ
(18:07) Sự sống, Thầy xin nhắc lại, rất quý mấy con,
quý vô cùng. Nhưng chúng ta đem sự sống chúng ta đi nói chuyện, đi lo ngủ mà
không chịu dậy thức tu, thì Thầy thấy quá uổng. Sự sống rất quý, một phút một giây
mà đi qua rồi thì cái sự sống của mấy con không lấy lại được. Thường thường người
ta đem cái sự sống người ta chôn vùi vào chỗ ô nhiễm, vào chỗ bẩn thỉu. Tại sao
Thầy dám nói điều đó? Ô nhiễm, thí dụ bây giờ mấy con không nghiện rượu mà mấy
con đi tập nhậu nhẹt thì đó là ô nhiễm.
Mấy con không chôn vùi cái sự sống của mấy con vào cái
nơi mà bẩn thỉu, thì làm sao có sự dâm dục, các con thấy? Những cái nơi đó là
những cái nơi bẩn thỉu, thế mà người ta đồi trụy, người ta đi đến tìm gái này,
gái kia, gái nọ. Thì không phải là đem cái sự sống, đem cái đời sống quý báu của
chúng ta vùi vào vũng bùn sao?
Ham ăn, ham ngủ thì còn nghĩa lý gì? Không phải là đem đời
sống của chúng ta chôn vùi nơi si mê, dại dột? Chẳng hạn mấy con bây giờ tới giờ
dậy mà không dậy, tới giờ chưa ngủ mà đi ngủ sớm, thì đó là mình đã đem cái sự
sống quý báu của một con người mà chôn vùi trong cái sự đau khổ đó. Chôn vùi
trong cái sự ngu si, mê muội đó.
Cho nên ở đây Thầy muốn nói như vậy để khéo nhắc nhở mấy
con, thấy rằng cái việc làm không đúng. Việc làm sai, cái việc làm không trí tuệ,
cái việc làm đem sự sống, đời sống của chúng ta chôn vùi vào cái nơi không xứng
đáng. Mà sự sống rất là cao quý. Đức Phật nói: “Được thân người là
khó mà gặp được chánh pháp còn khó hơn”. Thế mà chúng ta hôm nay gặp được
chánh pháp để được tâm vô lậu, được sự giải thoát hoàn toàn để chấm dứt sanh tử
luân hồi, không còn tiếp tục mang cái thân nghiệp khổ đau này nữa.
Có ai sanh làm người, mang cái thân nghiệp này mà không
khổ đau bao giờ? Vậy mà có một cái phương pháp giúp chúng ta không còn tái
sanh, không còn mang thân nghiệp. Thì chúng ta không nỗ lực tu, thì uổng quá mấy
con. Rất là uổng. Cho nên Thầy theo dõi từng chút, từng chút, để xem coi các
con tu tập nhiếp tâm và an trú, xả tâm đến mức độ nào. Thầy lo cất nhà cửa, tạo
cái điều kiện thuận tiện nhất để khi mấy con có nơi chốn để mà tu tập cho tới
nơi tới chốn. Thầy không cầu danh, cầu lợi, mà Thầy cầu cho các con tu tập được
mà thôi.
(20:59) Để làm gì? Để nói lên Phật pháp còn sống tại
thế gian. Bởi vậy Hòa thượng Thanh Từ nói với Thầy năm xưa: “Phật Giáo
còn một người tu chứng là Phật Giáo còn tại thế gian, còn không có người tu chứng
dù có hàng vạn tu sĩ Phật Giáo vẫn mất mấy con.”
Hôm nay Thầy dựng lại cái đạo đức nhân bản của Phật Giáo,
là mong đem lại cho loài người có một cái đời sống không làm khổ mình, khổ người,
chỉ đời sống của họ thôi. Còn cái sự giải thoát, còn đòi hỏi chúng ta nhiều nữa,
chứ không phải có cái nền đạo đức đó không. Đạo đức của Phật Giáo quá thực tế
và rõ ràng cụ thể, sống không làm khổ mình, khổ người.
Thế rồi từng phút từng giây, Thầy phải ngồi lại, ghi chép
như thế nào? Viết như thế nào? Nặn đầu, bóp óc mình để viết ra những dòng chữ
nói lên những hành động hàng ngày từ thân, miệng, ý của mình. Toát ra những điều,
những hành động đạo đức nói lên tình yêu thương của chúng ta, từ con người với
con người, từ con người đối với vạn vật, đối với sự sống của hành tinh.
Rồi luôn luôn lúc nào cũng dõi mắt theo dõi từng các con,
để thấy sự tu tập của các con đạt đến chỗ nào. Để từng bước nâng lên cho mấy
con tu tập được giải thoát hoàn toàn, không bỏ một người nào cả. Thế rồi mỗi lần
biết mấy con còn ham ngủ thì lòng Thầy xót xa vô cùng. Mỗi lần thấy mấy con nói
chuyện là Thầy rất đau lòng, vì nói chuyện là một cái duyên không bao giờ xả được
tâm mình sạch mấy con.
(22:48) Biết bao nhiêu điều mà chúng ta cố gắng để
khắc phục, để xả tâm mình. Mà mình không khép mình, mình không giữ gìn trọn vẹn
độc cư thì làm sao xả cho hết? Một bên thì cố gắng tát ra, một bên thì khai nước
vào, thì tát chừng nào cho sạch? Một người tiếp duyên mà nói chuyện thì giống
như một người tát đìa mà không đắp bờ kĩ. Có một dòng nước chảy vào mà không đắp
lại, thì tát biết chừng nào cho đìa cạn nước.
Các con thấy điều các con làm phải ráng sức, hết sức
tránh duyên, đừng nói chuyện với nhau có lợi ích gì? Không hiểu thì cứ hỏi Thầy,
chứ bạn bè có ai có tu chứng được điều gì đâu mà hỏi. Nói chuyện cho vui chơi,
rồi cũng chỉ đem vào tâm mình những điều thế gian mà thôi, có lợi ích gì. Tại
sao chúng ta không chịu khó sống một mình, để chúng ta được giải thoát hoàn
toàn.
Vì sống một mình mấy con mới thấy thật sự, nó có những điều
đúng, điều sai. Nó có những điều làm được, mà những điều chưa làm được. Những
cái sai mà hỏi Thầy, Thầy sẽ chỉnh lại cho thành đúng. Những điều làm chưa được
mới hỏi Thầy, để Thầy chỉ cho làm được. Còn tu chung chung hoài như thế này thì
làm sao làm được chuyện gì mấy con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét