490- HẠNH ĐỘC CƯ
(28:01) Chúng ta ngồi đây từng phút giây biết mình
vô lậu từng giây, từng phút, chứ đâu phải không biết. Và vì vậy mà chúng ta cố
gắng làm cho cái thời gian, suốt ngày, suốt tháng, suốt năm luôn luôn lúc nào
cũng được như vậy, thì đó là tâm vô lậu. Cho nên mấy con ở đây đều biết rõ được
cái tâm đó rồi, cần gì phải tu nhiều nữa. Nhưng chỉ biết bảo vệ và giữ gìn cái
tâm vô lậu đó, thì nó sẽ thành tựu.
Mà điều mà bảo vệ, Thầy xin nhắc lại, được nơi đó thì
không phải khó, chỉ chúng ta đừng chơi với ai cả, đừng nói chuyện với ai cả. Một
lớp học chúng ta như thế này, mà chúng ta không quen với ai cả. Bởi vậy độc cư,
độc bộ, độc hành, sống một mình. Đi một đường, không đi chung hai đường thì
chúng ta mới thành tựu được con đường giải thoát, phải cố gắng mấy con.
Ở đây mấy con còn thất này xa thất kia mà còn vậy, thì Thầy
cho mấy con vào một cái giai đoạn tu tập Tứ Niệm Xứ, mà cho mấy con những cái
thất cách nhau chỉ có bốn, năm thước, sáu thước một cái thất thì mấy con làm
sao đây? Nếu tâm mấy con chưa thanh tịnh thì mấy con ngồi thất này nói chuyện với
thất kia quá dễ dàng, đâu có khó khăn gì. Cho nên làm sao mà Thầy đưa mấy con
vào khu vực của Thầy được?
Người nào sống độc cư trọn vẹn thì Thầy mới cho vào khu vực
của Thầy. Bên nữ, Thầy đã chọn được năm người. Sắp tới đây thì qua cái rằm
tháng Bảy, tới cái rằm tháng Bảy, thì ngày rằm Thầy đến đây, Thầy làm lễ xuất
gia cả nam lẫn nữ. Nghĩa là Thầy xuất gia cho nam và cho nữ. Thì cái Ni đoàn của
bên nữ , mà đã từ lâu đã tập thì Thầy sẽ cho được năm người nữ, sẽ qua khu
chuyên tu để đi sâu hơn, để tu tập sâu hơn mấy con.
(30:31) Còn bên nam thì sẽ được chú Kim Quang. Chú
Kiến Trung thì ít hôm Thầy cho qua bên đây để học đạo đức. Chú cũng quyết tâm
tu lắm nhưng vì chưa có thông suốt cái giới luật đức hạnh. Rồi gia đình thì
cũng chưa chấp nhận cho, nhưng mà chú quyết tâm. Cho nên chắc chắn là ít hôm Thầy
sẽ cho chú qua đây để học thêm những cái lớp giới luật đức hạnh. Và Thầy thấy
cái lớp giới luật đức hạnh của các con hiện giờ thì nó là hai lớp. Nhưng mà có
cái lớp ít quá, các con sẽ dồn lại.
Và đồng thời thì Gia Hạnh, nếu mà Thầy kiểm tra được thì
Thầy sẽ rút đi, cho nên cái người đứng lớp nó không còn nữa. Cho nên mấy con sẽ
gia nhập lại hai lớp thành một lớp để mà học tiện hơn. Và những bài vở mà sắp học
sau này, thì nó có những cái bài vở, Thầy sẽ gửi về cho mấy con học tiếp tục.
Tiếp tục học những cái lớp giới luật đức hạnh.
Bởi vì hiện giờ mấy con học những cái đức, cái giới đức của
năm giới; rồi cái giới đức của thập thiện; rồi cái giới đức của thập giới sa
di; rồi cái giới đức của 250 giới tỳ kheo. Còn bên ni thì họ sẽ học giới đức của
348 giới tỳ kheo ni. Đó là theo giới luật của Đại Thừa, các con sẽ học những giới
luật đức hạnh. Và đồng thời học giới luật đức hạnh mà mấy con tu tập để xả được
tâm của mình. Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự kéo dài được khoảng- ngồi
xả tâm, nhìn cái ý thức của mình, thấy tâm mình hoàn toàn bất động, không bị
hôn trầm, không bị cảm thọ- suốt một thời gian ba mươi phút, một giờ. Thì mặc
dù mấy con đang học những cái lớp giới chưa xong, nhưng Thầy có thể đưa mấy con
vào vị trí để tu tập cái sức thiền định cao hơn. Bởi vì Thầy cảm thấy mấy con sẽ
cần có cái sự nghiên cứu đọc để hiểu về giới luật, thì chắc chắn mấy con cũng sẽ
hiểu, không có khó khăn gì lắm.
(32:40) Những oai nghi, tế hạnh mà khi mấy con chưa
học thì sau này mấy con tu xong rồi, để quan sát lại những oai nghi, tế hạnh của
mình trong giới luật, thì mấy con chỉ cần đọc những sách vở mà Thầy đã viết,
thì mấy con vẫn thông suốt được. Bởi vì khi đó tâm mình vô lậu rồi, nó dễ dàng.
Và những oai nghi, tế hạnh mình cũng dễ thông suốt, dễ thấm nhuần. Là tại sao?
Tại vì mình nếu mà cái sức tỉnh giác không có, đức hạnh cẩn thận không có, thì
dù mình có học oai nghi, tế hạnh, thì mình vẫn sơ sót.
Còn cái Chánh Niệm Tỉnh Giác, tỉnh thức mình có đầy đủ,
thì lúc bấy giờ mình chỉ cần hiểu là những cái oai nghi, tế hạnh của mình qua
cái sự tỉnh thức đó, nó được trọn vẹn và đầy đủ, không còn vi phạm. Cho nên ở
đây mục đích của chúng ta, tại vì tâm chúng ta chưa có hoàn toàn bất động,
thanh thản, an lạc, vô sự nửa tiếng hay hoặc một tiếng. Cho nên chúng ta chưa
vào được tu tập Tứ Niệm Xứ được, buộc lòng chúng ta còn ở trên Tứ Chánh Cần
ngăn và diệt những cái tâm niệm thô của chúng ta.
Buộc lòng chúng ta vừa ngăn diệt thì chúng ta phải học tập
thêm. Để cái sự hiểu biết, cái tri kiến hiểu biết của chúng ta để nó ngăn diệt
dễ dàng, buộc lòng chúng ta học. Chứ nếu mà các con, mà cỡ các con, cái tâm các
con đã xả được. Bất động tâm, tâm thanh thản, an lạc, vô sự mà không gì ức chế.
Mà chỉ ngồi đây với một cái sự tự nhiên, thấy từng tâm niệm của mình hoàn toàn
không có xảy ra nữa, không có niệm nữa. Mà không cần dùng một cái phương pháp
nào để ức chế nó, mà thấy nó thanh thản, an lạc, vô sự kéo dài từ ba mươi phút
đến một giờ. Thì lúc bấy giờ, thì Thầy không bao giờ cho mấy con học cái lớp
này, để mất thì giờ.
(34:25) Nhưng vì mấy con ngồi lại trong một phút, một
giây là bao nhiêu niệm ở trong đầu của mấy con, thì làm sao mấy con tu tập được?
Đi qua một cái giai đoạn thiền định, nó đòi hỏi phải cái tâm thanh tịnh, cái
tâm ly dục, ly ác pháp. Mà ly dục, ly ác pháp chưa xong, thì làm sao đi tới một
giai đoạn khác được? Buộc lòng mấy con phải học để cái tri kiến của mấy con hiểu
biết giới luật đức hạnh. Mà hiểu biết giới luật đức hạnh, tức là ly dục, ly ác
pháp chứ gì.
Bởi vì đức hạnh thì nó là thiện pháp, mà không đức hạnh
không giới luật thì là nó là ác pháp. Mà mục đích của Tứ Chánh Cần là ngăn ác,
diệt ác pháp. Vậy thì khi mà tri kiến chúng ta hiểu thì ác pháp làm sao xâm chiếm
vào được thân tâm chúng ta. Và lại chúng ta lại có cái phương pháp Như Lý Tác Ý
là một cái thanh gươm sắc bén để chúng ta diệt trừ giặc sinh tử.
Giặc sinh tử là giặc gì? Là diệt từng tâm niệm của chúng
ta khởi lên nghĩ ngợi điều này, lo lắng điều kia phiền não việc nọ, đó là diệt
sinh tử. Mà pháp Như Lý Tác Ý nó sẽ diệt tất cả những cái giặc sinh tử này. Cho
nên chúng ta đâu còn có thì giờ rảnh rang mà để đi nói chuyện, giờ phút nào
chúng ta cũng luôn luôn cảnh giác mà diệt giặc.
Cho nên trong cái sự tu tập mấy con nhớ kỹ lời Thầy dạy,
phải nỗ lực. Và trong cái số các con, Thầy sẽ chọn lấy những vị nào mà tâm bất
động thì lần lượt Thầy sẽ rút ra, để cho mấy con sống được trọn vẹn độc cư mà mấy
con thực hiện. Chứ trong sự sống như thế này thì Thầy thấy độc cư chưa trọn vẹn,
độc cư trọn.
(36:04) Nhưng mấy con cố gắng để độc cư cho trọn vẹn.
Càng cố gắng bao nhiêu thì Thầy cảm thông được sự khó khăn độc cư trong giai đoạn
ở tại Tu viện này. Vì sự cố gắng đó mà mấy con sẽ đến với Thầy tu tập trong cái
giai đoạn thứ hai nó dễ dàng cho mấy con hơn. Bởi vì ở gần Thầy, hở ra một cái
gì thì Thầy sẽ đến chỉnh đốn ngay liền, không để mấy con lạc lõng, mấy con rơi
trong những trạng thái tưởng.
Đây Thầy nói cái sự tu tập sai để cho mấy con nhận xét, để
nhận xét cũng pháp Như Lý mà có người tu tập sai. Họ thành niệm Như Lý mấy con.
Tối ngày họ cứ tu tập như thế này thì làm sao không thành niệm. Tâm ly tham,
sân, si rồi cứ nói hoài, đọc hoài câu đó, nó không phải như vậy mấy con. Ít ra
mình nói tâm ly dục, ly ác pháp, hay hoặc là tâm bất động, thanh thản, an lạc,
vô sự, rồi ngồi im lặng coi nó có niệm không? Có niệm cái con tác ý một lần, mà
không niệm thì cứ kéo dài cái trạng thái bất động thanh thản đó đi.
Còn bây giờ thì mấy con cứ như thế nào? “Tâm
thanh thản, an lạc, vô sự”, rồi: “Tâm thanh, thản an, lạc vô sự” niệm
riết. Niệm riết đặng cho nó đừng có niệm ở trong đầu mình chứ gì? Không ngờ nó
biến thành câu niệm Phật mất rồi mấy con. Mất rồi. Rồi mai mốt mấy con biết nó
làm sao không? Bây giờ mình không niệm nữa, mà trong đầu nó cứ nó niệm cái câu
đó: “Tâm thanh thản an lạc vô sự, tâm thanh thản an lạc vô sự …”
Trời! Bây giờ sao trong đầu tôi nó, tôi không có niệm mà sao nó niệm?
Các con thấy nó vô niệm rồi đó mấy con, nguy hiểm vô
cùng. Đó là sai pháp mấy con. Cho nên ở đây mình tu tập tâm bất động, thanh thản,
an lạc, vô sự để tu tập Tứ Chánh Cần, chứ không phải Tứ Niệm Xứ đâu. Thì trong
khi tu tập thì mình nhắc tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự, rồi bắt đầu
ngồi. Ngồi bình thường như Thầy, nhưng mà mình nhìn ngay cái đầu của mình, coi
thử coi mày có khởi cái niệm gì không, nó không có niệm thì im lặng.
(38:12) Nhưng bỗng dưng nó chớp mắt, nó sẽ: “Tâm
bất động, thanh thản, an lạc, chỗ này không phải chỗ mày vào”,
thì nó trở về với trạng thái bất động liền mấy con. Rồi ngồi chơi nữa. Mình như
một người lính canh thành, canh cửa thành. Thầy đem một cái ví dụ cho mấy con
thấy rất dễ sự tu tập mà.
Tại sao mà Thầy lại dạy mấy con nhiếp tâm và an trú tâm?
Tại vì thân của mấy con có bệnh. Để làm gì? Để nhiếp tâm, an trú tâm được, là
khi cảm thọ nó hiện lên, nó đau nhức thì mấy con nhiếp tâm trong hơi thở, nhiếp
tâm trong cánh tay. Và sử dụng phương pháp Như Lý Tác Ý đuổi cảm thọ mấy con, để
an trú, để cho nó hết đau, để tiếp tục. Bởi vì cái cảm thọ như Thầy đã nói, nó
là lậu hoặc, một cái lậu hoặc. Cũng như tâm chúng ta khởi niệm là lậu hoặc. Mà
tu tập cho hết lậu hoặc thì phải tu tập như vậy chứ, chứ không thể nào khác.
Cho nên hôm nay mấy con dồn lại cái lớp học. Theo Thầy
thiết nghĩ Thầy đã đọc bức thư, Thầy thấy cái lớp học của mấy con còn ít quá,
cho nên mấy con dồn lại. Và Gia Hạnh thì ít hôm Thầy kiểm tra lại chặt chịa
Giác Thức, Gia Hạnh với Thiện Cảnh, Thầy sẽ kiểm tra lại. Và Chơn Thành, những
người mà Thầy kiểm tra lại kĩ lưỡng, Thầy xem xét. Nếu còn thì mấy con ở ngoài
này để mà xả tâm, mà nếu mà xả được thì Thầy rút mấy con vào.
Bên nữ Thầy giao cho cô Út kiểm tra kỹ lưỡng hẳn hoi, chọn
cho Thầy những người xả tâm. Bởi vì cô lên lớp cô chọn, cô tạo cách này cách
kia để cô nhìn, cô quan sát coi cái người đó tâm xả hay không. Mà hoàn toàn xả
được thì Thầy chấp nhận cho vào tu tập bên nữ. Cái khu bên nữ Thầy xây dựng sắp
xong, chỉ trong vòng nửa tháng nữa, hoặc một tháng nữa là hoàn tất cái khu bên
đó.
(40:07) Còn bên nam các con xong rồi, mà thấy chưa
được cho nên chưa cho người nào hết. Chỉ có Kim Quang là tạm thời xả được tâm.
Cho nên hôm nay qua bên đó sống độc cư mà Thầy thấy rất là vất vả, là chưa có
chín chắn. Cũng như sư Giác Thường, các con thấy chưa chín chắn mà đến sống độc
cư, thì hôn trầm, thùy miên, loạn tưởng nó đánh, dập tơi bời.
Sống một mình mấy con mới biết cảnh khổ của một người sống
một mình. Còn ở đây chúng ta sống chung nhau thì chưa thấy cái cảnh khổ sống một
mình. Kim Quang cũng được nếm mùi sống một mình, rồi Giác Thường. Các con ở
đây, các con biết Giác Thường, sống một mình. Nó không đơn giản đâu.
Cho nên Thầy cẩn thận, rất cẩn thận, để khi mà đưa mấy
con vào sống một mình, mấy con thấy nó an vui một cách kì lạ. Đó là mấy con đã
đạt được mức hỷ lạc của Tứ Niệm Xứ mấy con. Tâm bất động, thanh thản, an lạc,
vô sự của Tứ Niệm Xứ. Khi vào độc cư mà nó không hoành hành mình, không bị hôn
trầm, thùy miên, ngồi đâu tỉnh táo đó mà thân không bị đau nhức mỏi.
Còn cái này nó đau từ thớ thịt mấy con. Tại sao ở ngoài
này tôi ít đau, ít nhức, mà bây giờ tôi vô sống một mình tôi nó đau dữ vậy? Ở
đâu mà nó đến đây, nó lòi ba cái bệnh này dữ vậy? Nó nhức cái chân này, nó làm
cho nhiều khi tui đi kinh hành cà thọt, què chân nữa chứ. Tại sao nó đổ ra ba
cái thứ này dữ vậy? Các con biết mình sống ở trong cái thân nghiệp, mà mình muốn
chiến thắng thân nghiệp thì thân nghiệp phải đổ ra chứ. Nó đâu có điên gì mà nó
ngồi đó nó để cho mình thắng nó đâu. Nó đánh lại mình chứ.
Cho nên trong cái sự tu tập mấy con phải cố gắng. Cố gắng
ngay từ bây giờ mấy con. Để khi mà mấy con được sống độc cư, thì khi mà đã cho
độc cư rồi, thì mấy con như thế nào? Mấy con muốn mà không độc cư được sao? Nó
khép vào trong cái khuôn khổ rồi, lúc bấy giờ mấy con muốn như thế nào cũng
không được nữa. Thì chỉ còn có nước tự thân tâm của mấy con sẽ hoành hành mấy
con thôi.
Nó sẽ làm cho mấy con khổ đó. Cho nên khi Thầy khép vô
thì mấy con sẽ bị nó khổ đó, bị nó làm khổ mấy con đó. Thì bằng chứng như bây
giờ Thầy thấy….
( Có gì không con…ừ được con)
(42:41) Mấy con thấy, đó bằng chứng là hai người đã
được sống sát bên Thầy, đó là Kim Quang. Kim Quang, ở đây mấy con biết cư sĩ
Kim Quang rồi, tu tập cũng tốt lắm đó. Bỏ bên Mỹ về bên đây, nhập hộ khẩu ở Việt
Nam của chúng ta, hoàn toàn là cái người quyết tâm tu hết sức đó, xả tâm cũng rất
tốt đó. Thế mà khép vô độc cư rồi, Thầy nói từ cái thớ thịt, từ thớ da, nó nhức
mỏi cùng hết. Thì cái trường hợp đó như thế nào mấy con biết không? Thầy xin nhắc
lại một lần nữa cho mấy con biết.
Kim Quang có tu tập rất nhiều. Ngày xưa thì Kim Quang có
một giai đoạn đi Nam Tông tu tập là một tu sĩ khất sĩ, là một tu sĩ Nam Tông. Rồi
tu các cái pháp môn, vả lại tu những cái phương pháp để mà trị bệnh mình, như Dịch
Cân Kinh gì đó. Rồi những cái pháp mà tập luyện để cho mình đừng có bị bệnh.
Nhưng mà không ngờ bây giờ vô thất Thầy không có cho tập
cái gì hết. Chỉ bây giờ chỉ có xả thôi, lấy pháp của Phật chứ không có tu tập tầm
bậy, tầm bạ, không có giựt tay, giựt chân, giật gân gì nữa hết. Cho nên bây giờ
ngồi lại. Trời ơi! Nó đau muốn chết. Mấy con coi chừng, tu luyện những cái
phương pháp gọi là không bệnh mà trở thành cái bệnh luyện đó.
Cũng như bệnh gạo lứt muối mè, mấy con thấy ăn thì hết bệnh
đó chứ, mà giờ không ăn gạo lứt muối mè thì bắt đầu bây giờ tay chân mình mẩy mới
rêm đó. Mà hễ ăn vô chút là hết. Thì mấy con thấy không? Từ cái chỗ cơ thể
chúng ta không bị ghiền mà nó trở thành một cái ghiền khác.
(44:25) Thì bây giờ mấy người uống rượu làm sao, mấy
con thấy họ có bệnh không? Mà họ nghiền rượu rồi thì bắt đầu mà không cho miếng
rượu vô thì họ thành bệnh chớ sao. Họ chịu có nổi không? Các con thấy đó là bệnh
ghiền của các pháp mà. Mà cái người thật sự ra do cái người tu không chứng, mới
đẻ ra những cái phương pháp này, mới nói đây trị bệnh, đây thế này thế kia.
Thật ra thì đối tượng làm thì nó hết, cũng như nhịn ăn, uống
nước, rồi nó hết bệnh. Mai mốt không nhịn ăn, uống nước nữa đó thì nó bệnh nữa.
Nó bệnh nữa, rồi bắt buộc mình nhịn ăn nữa. Thì nó trở thành một cái bệnh nhịn
ăn, chứ đâu phải là cái pháp đó trị bệnh mình hết sao?
Cái thân nghiệp là cái thân bệnh, chỉ có phương pháp của
Phật mới làm chủ nó mà thôi.
Chứ ngoài các pháp thì trên thế gian này Thầy nói không
có cái tôn giáo nào mà gọi là tu cái pháp điều trị. Bởi vì Đức Phật dạy rất
rõ: “Có Như Lý Tác Ý lậu hoặc không sanh sẽ không sanh, và đã sanh
thì bị diệt”. Thì thân chúng ta đau nhức là bệnh tật chứ gì? Mà đã có
pháp Như Lý Tác Ý thì nó diệt chứ sao. Lời ông Phật đã nói trong cái bài kinh Lậu
hoặc rất cụ thể rõ ràng.
Chúng ta tin vào Phật, không phải tin vào một người nào
khác. Bởi vì đạo Phật là một cái người, một con người thật, đã làm chủ được bốn
chỗ đau khổ- sanh, già, bệnh, chết. Thì những lời của Đức Phật là những lời dạy
chúng ta nhắm vào cái chỗ làm chủ sanh già. Còn các ông đó, cái ông Ohsawa, có
phải ông làm chủ được sanh, già, bệnh, chết chưa, mà bày ra cái chuyện gạo lứt
muối mè?
(46:00) Bây giờ thật sự ra mấy cô, mấy bà mà ở Hà Nội.
Thầy nói không biết đọc sách đó, bây giờ phải ăn gạo trắng là phải trộn gạo lứt
vô, chứ không trộn là nhức mỏi tay chân hết. Các con thấy đó là một cái nguy hiểm
vô cùng. Rồi không biết cái pháp nào đâu mà Dịch Cân Kinh theo cái kiểu nào
không biết, mà đứng phẩy tay lia lịa, mà nghe nó rãn tay, rãn chân nghe nó khỏe.
Bây giờ không có tập luyện nữa, mà ngồi mà lo tu tập thì tay chân bắt đầu nó rũ
riệt xuống.
Các con thấy cái lợi, cái lợi hại gì? Có lợi chỗ nào đâu
mà càng nhiễm. Đó bây giờ bằng chứng là Kim Quang, đang bị các cái cảm thọ
hoành hành, do sự tu tập sai pháp mà mình phải chịu lấy cái hậu quả đó. Bây giờ
Thầy mới dạy không có cần giật tay, giật chân nữa, mà cũng không cần phải tập
luyện những cái hành động đó để trị bệnh. Vì nó là cái bệnh ghiền, bệnh mà giựt
tay, giựt chân cũng là một cái thứ tạo ghiền cũng như cái người uống rượu, cái
người hút thuốc phiện. Có vậy thôi, chứ không có gì.
Bây giờ chỉ cần phải tác ý, ngồi bất động tác ý cho Thầy,
nhất định chết bỏ, lấy phương pháp Phật đẩy, chuyển nó ra thôi. Có vậy thôi. Và
mấy bữa rày thì giảm nhiều lắm rồi. Pháp Phật cũng thật hay thật. Như vậy mà nó
đem lại cái sự bình an, có khi nó rất là an ổn không còn một chút đau. Không
còn một chút đau thấy nhức chỗ này, nhức chỗ kia hết. Và đồng thời hôm nay thì
khá nhiều rồi.
Các con biết cái niệm của chúng ta, nó cũng là một cái điều
mà chúng ta cũng cần phải tác ý diệt. Và cái cảm thọ cũng cần phải có sự tác ý
để mà diệt nó, để mà ngăn, nó là ác pháp mà.
Còn Giác Thường con biết không? Hôn trầm, thùy miên đánh
vật vã, đi suốt đêm mà chịu không nổi, chứ đâu phải dễ đâu. Vậy mà đến khi mà
Thầy đến thăm, Thầy khích lệ, sách tấn, nay cũng đỡ nhiều rồi.
Hôm rày thì Thầy thấy đi qua, đi lại, đi ngang cái đường
đó ngó ngó vô thất Thầy. Thầy biết là mong Thầy qua có điều gì, nhưng mà Thầy
chưa qua đâu, để cho nó chín, cho thật chín, rồi Thầy mới qua, mới dạy. Cho nên
ở đây nói thật sự ra, Thầy biết từng cái tâm niệm, từng cái điều kiện ở trong
cái sự tu tập. Cho nên mấy con chuẩn bị, chuẩn bị mấy con. Hễ mà Thầy đưa qua
là mấy con sống làm sao cho nó an lạc vô cùng, để chúng ta bước vào Tứ Niệm Xứ
cho trọn vẹn.
(48:28) Chứ còn những cái cảm giác mà cảm thọ như vậy,
như Kim Quang thì đó là đang ở Tứ Chánh Cần, chứ làm sao mà Tứ Niệm Xứ được mấy
con? Bởi vì mình còn phải tác ý nó để đuổi cảm thọ đó, để đuổi cái lậu hoặc đó,
cái thô đó mà. Cho nên hiện giờ coi như lẽ ra thì Thầy sẽ cho về nhập chúng với
mấy con để tu tập trở lại. Nhưng Thầy thấy rất tội, sẽ cố gắng mà tu tập xả tâm,
tiếp tục xả cảm thọ tiếp tục. Còn Sư Giác Thường, Thầy cũng như vậy.
Đó thì Thầy thấy có hai huynh đệ của các con đã được gần
bên Thầy rồi, đã sống độc cư rồi, thế mà chưa vào được, bắt đầu được Tứ Niệm Xứ.
Cho nên chuẩn bị, mấy con mà muốn vào được gần bên Thầy, thì chuẩn bị cho nó thật
sát. Vào là đi vào, đi luôn. Nghĩa là từ ba mươi phút đến một giờ. Rồi một giờ,
đi vào tới một giờ rưỡi, hai giờ, ba giờ cho đến sáu giờ. Ngồi tâm bất động,
thanh thản, an lạc, vô sự, thân tâm yên ổn vô cùng.
Thầy dạy cách thức để tu tập tới, chứ bắt đầu mà Thầy dạy
trở lại Tứ Chánh Cần, dẹp ra, uổng phí thời gian mấy con. Nghĩa là vào với Thầy
thì không còn tác ý mà đuổi nữa, mà chỉ có tác ý một câu để tăng dần. Thầy biết
cái khả năng của mấy con sẽ tăng. Thí dụ bây giờ ở đây mấy con yên ổn được
trong ba mươi phút. Thầy sẽ dạy cho mấy con từ ba mươi phút, mấy con sẽ tiến dần.
Chứ mấy con còn niệm, còn cảm thọ đau nhức mà vô đó thì thôi, làm sao dạy cho mấy
con giữ cái tâm bất động đó được?
Thì mấy con chỉ còn phải dùng Tứ Chánh Cần để mà đuổi nó
thôi chứ còn cách nào khác hơn hết. Đó mấy con thấy, cái điều đó mấy con phải
hiểu, Thầy nó rất rõ để mấy con biết được cái pháp tu. Chứ không khéo mấy con
tưởng vào đó một cái lớp mới, mà mấy con lại học theo mấy cái lớp ở ngoài này
thì thôi rồi. Đâu còn gì nữa đâu, nó thành ra không thành được. Rồi rốt cuộc Thầy
nhận một số người vô, cuối cùng rồi thì tu hoài không chứng.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét