497- ĐỘC CƯ, ĐỘC BỘ, ĐỘC
HÀNH
(17:23) Trưởng lão: Con hỏi Thầy.
Tu sinh: Thầy cho con hỏi:
… sư Giác Thường ở ngoài đó, sư thiếu cái cục xà bông. Sư không ra được nên sư
viết giấy sư gởi con, nhờ con xin hộ giùm sư đó Thầy.
Hôm qua sư Giác Thường gặp nhau ở ngoài chỗ khất thực
(…) Con xin Thầy chỉ dẫn thêm con làm vậy có được không?
Trưởng lão: Đúng rồi con, được.
Bởi vì con ở gần bên sư Giác Thường đó, mà con giúp đỡ vậy là quá tốt. Không
nói chuyện tào lao. Sư Giác Thường cần gì thì đến nói, rồi con xin. Rồi con đem
đến thất sư, nhẹ nhàng con để trước thất sư rồi con về, không nói gì hết, như vậy
là đúng. Bởi vì sư cũng giữ hạnh đúng.
Sư thiếu thì sư xin, mà bây giờ biết xin ai bây giờ? Nói
con, con vô xin cô Út hay hoặc ai, để cho sư giữ cái hạnh độc cư của sư trọn vẹn
đi. Thì do đó, con coi như là trợ giúp cho sư khi sư đến xin, coi như xin con
đó, thì con đến con xin cô Út đem ra cho sư những thứ cần dùng. Những cái gì cần
thiết thì sư cứ đến, hoặc là sư sẽ viết giấy, sư để vào thất con. Hoặc là gặp
con sư hỏi xin cái vật đó rồi, thì con cũng không nói chuyện gì, cũng không hỏi
sư tu được cái gì không, không hỏi thăm gì hết. Hoàn toàn không ai nói chuyện
gì hết, rồi ai đi nấy, và con giúp đỡ cho sư thôi.
Thậm chí thí dụ như sư không đi khất thực, thì con khất
thực giùm sư cũng được, đem về để giúp đỡ sư trong cái sự tu tập. Không có gì
đâu, cái đó không có lỗi. Đừng nói chuyện ngoài, chuyện gì hết, chỉ giúp đỡ cái
cần giúp đỡ đó thôi thì được. Con ráng giúp đỡ cho sư. Hôm nào Thầy sẽ qua, Thầy
cố Thầy giúp đỡ, để mà sư tu cho đúng, để khỏi uổng cuộc đời. Sư cũng lớn tuổi
rồi, tội lắm mấy con.
Tu sinh: Con hỏi thêm về
sư Giác Thường, giai đoạn của sư Giác Thường thì lúc này chỉ có xả tâm, chứ đâu
có được đọc sách phải không ạ?
(19:31) Trưởng lão: Không con, không! Bây giờ
sư Giác Thường thì coi như là đọc sách nó bị động rồi. Bây giờ cứ lo xả tâm
thôi, không có thể học thêm gì được nữa hết. Các con bên này thì các con còn học.
Chứ còn sư Giác Thường đã vô khu đó rồi mà đọc nữa thì thôi rồi. Không được. Nó
chỉ có ở đây từng tâm niệm xả thôi. Nghĩa là mình hiểu được bao nhiêu mình xả bấy
nhiêu, chứ không có được đọc sách nữa.
Bởi vì cái giai đoạn này là giai đoạn để chuyển biến đi
vào Tứ Niệm Xứ. Mà tại vì, thay vì sư phải tu Tứ Niệm Xứ, nhưng hôn trầm, thùy
miên, loạn tưởng nó đến nhiều quá, nó không phải là cái tâm bất động. Hồi ở
ngoài này tu tập thì trong ba mươi phút, thì sư khéo léo nhiếp tâm, thì nó
không vọng, cho nên sư nghĩ rằng mình không vọng. Nhưng mà vì nhiếp tâm ức chế
cái ý thức, chứ không phải là do xả tâm mấy con. Cho nên qua bên đó nó đổ ra,
con hiểu chỗ đó chưa? Hôn trầm, thùy miên nó cũng đổ ra. Do cái chỗ mà mình nhiếp
tâm ức chế cái vọng tưởng của mình. Mà các sư thì coi chừng, các sư tu hay thường
bị lọt trong các pháp ức chế, nó kẹt ở chỗ đó đó con. Cho nên, vì vậy mà Thầy
giúp đỡ cho sư để sư xả thôi, bây giờ không có nên đọc sách nữa.
Tu sinh: Thế gian của
người quyết tâm tu thì có vọng tưởng thì xả tâm là biết cách thức tu tập…
Trưởng lão: Đúng rồi, nhưng mà
điều kiện là bây giờ không còn tâm thư, tâm thiếc gì hết, mà chỉ có lấy ruột
gan của mình xả đó thôi. Coi như là không có bị cái pháp nào hết, mà chỉ còn có
lấy cái ý thức của mình nhìn cái tâm của mình hằng ngày để mà xả ra. Thì như vậy
nó mới tiến vô, mới đi gần Tứ Niệm Xứ mới được.
(21:14) Chứ còn đọc nữa thì thôi, Thầy nói thôi, coi
như là mình đang tu Định Vô Lậu, đang quán đó. Còn này xả tâm chứ không quán.
Con hiểu cách quán như thế nào? Ngồi tư duy, suy nghĩ: cái niệm này là nhân quả,
cái niệm này là ái kiết sử, đó là quán. Còn đọc sách, có nghĩa là quán, đó Định
Vô Lậu. Bởi vô cái giai đoạn này rồi thì nó không có Vô Lậu nữa, mà chỉ đuổi
thôi, con hiểu không? Bây giờ nó khởi cái niệm thì tác ý: “Tâm bất động,
thanh thản, an lạc, vô sự! Thì mày đi, ở đây không phải chỗ để mày đến”,
thì nó đâu phải quán nữa con, chỉ có pháp tác ý thôi.
Sư Giác Thường hiện giờ là chỉ có cái thanh thản mà thôi.
Bây giờ đọc rồi mai mốt Thầy qua, Thầy tịch thu. Không có
cho ở trong thất cái cuốn tập, sách nào nữa hết. Nghĩa là cái giai đoạn này là
không có đọc chữ, không có đọc nghĩa gì nữa hết. Để không cái tờ báo mà đọc nát
hết đó, không được. Nó cô đơn, nó đọc dữ lắm! Rồi nó làm động cái tâm, nó không
có thanh tịnh. Đó con thấy không? Thật sự ra… Bởi vậy Thầy coi mấy người mà Thầy
đưa qua đó, Thầy coi thử coi có ai nhét nhét cái tờ báo nào đó, trời đất ơi! Nó
đọc hoài, đọc hoài, nó không có nhàm. Nó cô đơn đó con, nó đọc. Giờ nó có cuốn
sách nào nó lật tới, lật lui, nó đọc hoài.
Mà nó không có để cho cái tâm thanh tịnh đâu, nó không để
cho tâm nó yên đâu. Tại vì cái tâm nó, mà nó lừa đảo, nó nói đọc như vậy để cho
nó hiểu, nó thông suốt, cho nên nó khoái đọc. Cách thức nó làm động tâm nó,
chính tâm nó, nó làm động.
Lẽ ra sư Giác Thường này không nên đọc gì hết, đã mình
vào đây độc cư, độc bộ, độc hành mà. Đâu có còn mang sách
theo, thì làm sao độc hành được? Con hiểu không? Đã có cuốn sách thì không có độc
hành đâu.
Đó, hôm nay cũng là một cái điều mà con hỏi để cho các
sư, các thầy chuẩn bị cho mình vào trong thất rồi không phải là ngồi đó đọc
sách. Có nhiều người đem cả một đống tiểu thuyết vầy vô thất: “Tui sống
một mình, tui không nói chuyện với ai đâu”, nhưng mà tối ngày đọc tiểu thuyết
không à mấy con. Ổng ngon quá, ông này không nói chuyện với ai hết, mà ông ấy đọc
tiểu thuyết! Các con thấy chưa? Cái đó là một cái tai hại, chứ đâu có phải độc
cư đâu.
Do đó, thì con hỏi như vậy cũng là cái để học chung với
nhau mấy con. Để rồi Thầy sẽ ra, Thầy khích lệ thêm sư Giác Thường. Tội lắm mấy
con! Một người quyết tâm tu mà sống như vậy, chịu đựng như vậy không phải là một
chuyện dễ đâu. Mà nó sai thì nó không đi tới nơi, tới chốn, nó uổng phí cuộc đời.
Cho nên Thầy không để mấy con uổng phí cuộc đời. Thầy đến Thầy giúp cho sư Giác
Thường.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét