498- HAI GIAI ĐOẠN TU VÌ
NGƯỜI VÀ VÌ MÌNH
(23:52) Tu sinh: Con xin hỏi thêm Thầy về
học (…) của Thầy dạy về bây giờ phải tập sống vì người, vì tất cả chúng sanh,
vì cuộc sống của người và của tất cả chúng sanh, chứ không phải sống cũng như
vì mình nữa. (…) tạo ra cho mình. Con cũng có cái (…) mọi người đang đau khổ.
Và tất cả chúng sanh cũng đều (…)
Ví dụ nhà con cũng có (…) Những cái con bò nó cực, nó khổ,
nó kéo rồi bị rầy, hoặc là bị đánh, bị đập nó bị (…) thì những cái khổ của nó
quá là đau khổ. Đôi khi thấy như vậy, con rất là thương. Thương con phải cố gắng
tu, để cho làm cho được, để mà giúp lại những cái con đó - những con như con bò
nó có duyên với mình. Con cũng hỏi thêm một số cái như vậy xin Thầy giúp cho tụi
con để chánh kiến, để hiểu biết thêm (…), nhân quả, cách sống… Để có cách sống
như thế nào để mà sống cho được cái đời sống: “vì tất cả sự sống của chúng ta”?
(25:41) Trưởng lão: À bởi vì học đạo đức,
cũng như những cái bài học đạo đức con thấy cái đời sống: sống mọi người, chứ
không phải là sống cho mình, con hiểu không? Cho nên vì vậy mà không những mà sống
con người với con người, mà còn sống con vật với con người. Cho nên từ cái chỗ
mà con thấy người ta bắt con trâu đi cày cực khổ, thì con trâu nó phải kéo cái
cày cực khổ, nặng nhọc. Mà người ta còn đánh đập nó, thậm chí như nó què chân,
họ còn lấy cây họ phang gãy giò nó nữa. Nó đi cà nhắc họ còn chẳng thương xót
gì, mà đánh đập rất là thảm. Sự thật ra, cái con người nó không có đạo đức là
nó như vậy. Nhưng mà lần lượt rồi cái đạo đức nhân bản – nhân quả nó sẽ thấm
nhuần được mọi người, thì người ta sẽ thương con vật cũng như thương bản thân
mình.
Còn bây giờ thì chúng ta chưa … Cái nền đạo đức của đạo
Phật con mới học hiểu, con đã thấy cái tâm, cái lòng thương của mình đối với
con vật. Mình nhớ ngày nào đó ở gia đình của mình, mình có nuôi con vật mình
thương, đó là cái đúng, cái điều con đã hiểu.
Nhưng mà không phải hiện bây giờ, cái nhiệm vụ, trọng
trách của con không phải là hiểu để rồi sống như vậy. Bởi vì cái hoàn cảnh, cái
môi trường sống của con là hiện giờ là môi trường sống tu. Tu để giải thoát.
Cho nên, thí dụ như chẳng hạn là như sống vì mọi người, đó là cái giai đoạn đạo
đức, và cái giai đoạn tu chứng. Còn cái giai đoạn mà tu chưa chứng thì chỉ còn
nghĩ mình, như bây giờ sư Giác Thường, phải lo cho sư. Các con phải lo cho các
con. Để khi nào các con chứng đạo rồi, thì các con mới sống cho mọi người.
(27:12) Còn bây giờ trong giai đoạn mấy con học đạo
đức, học giới luật đức hạnh, thì mấy con vừa học, vừa áp dụng cho đời sống của
mình đối với mọi người, đối với mọi loài vật. Đó con sẽ sống vì mọi người, mọi
vật. Các con hiểu không? Học đạo đức của cái giai đoạn đó.
Nhưng mà tới giai đoạn Thiền Định, Tứ Niệm Xứ mà các con
sống cho mọi người nữa thì thôi, Tứ Niệm Xứ mất, không vô. Các con hiểu chưa?
Cho nên phải biết, cái giai đoạn nào mình làm theo cái giai đoạn nấy.
Bởi vì đạo Phật mục đích nó giải thoát cho được chính
mình rồi, bắt đầu bây giờ mình sống, lấy cái sự sống mình còn lại mình sống cho
mọi người hết, chứ không phải sống cho riêng mình. Mình sống không phải sống
cho mình, mà sống cho mọi người. Vì mọi người khổ mà mình phải khổ với họ, để cho
mình chia sẻ, mình phải làm cái gì để đem lại sự lợi ích cho họ.
Còn trong cái giai đoạn mà tu Tứ Niệm Xứ thì nói sống cho
mọi người, có người lại nói chuyện, họ than phiền gì đó, thôi mình cũng giúp đỡ
họ bằng cách này cách khác, thì mất Tứ Niệm Xứ mấy con rồi. Tu như vậy không tới
rồi. Mà ác pháp thì luôn luôn, tu Tứ Niệm Xứ là ác pháp nó xảy ra, nó sẽ gặp
cái điều đó. Nó làm cho mấy con không có vào được, trong khi cái chuyện này,
chuyện kia.
Cũng như bây giờ mình đang tu bình thường vầy không có.
Mà khi vô trong thất tu rồi cái bắt đầu thơ nó báo gia đình bây giờ có cha mẹ
mình chết, hay con cháu mình đi nhà thương hay gì đó. Trời đất ơi! Cái kiểu này
cái tâm mình nó làm sao đây? Mà trong lúc đó mấy con biết rồi, trong lúc mình
đã cái tâm mình bất động nó từ một giờ, hai giờ rồi. Mà nó có những cái hung
tin, những điều kiện nó quan trọng như vậy, thì mấy con làm sao đây?
Chặt bỏ hết mấy con! Bởi vì ly gia cắt ái. Lúc này là chỉ
còn cái chỗ: “Một là mình chết, hai là chứng đạo”, chứ
còn không cần biết xung quanh nữa. Vào Tứ Niệm Xứ rồi, mấy con mà gia đình mà
chết thì chịu đó, chứ mấy con đừng có nói chuyện mà cha mẹ chết mấy con về.
Ở đây, trong cái giai đoạn học giới, nó là cái giới là
mình phải sống vì mọi người, phải sống đức hạnh. Nhưng mà ở giai đoạn mà cứu
cánh để cho mình ra khỏi sự sanh tử luân hồi, là chặt hết đó, không còn cái ác
pháp nào mà tác động được mấy con. Tới chừng đó mấy con sẽ biết. Mấy con mà rút
lui, mấy con ra mà nói “Bây giờ cha tui chết để tui về tui chôn cất,
hay hoặc là cha tui đau để về nuôi vài bữa để báo đáp ân”. Thì thôi cứ đi
đi, đừng có vô Tứ Niệm Xứ nữa mà tu.
(29:11) Thầy nói thật sự mà, Tứ Niệm Xứ mà mấy con
vào tu Tứ Niệm Xứ rồi, chết thì mấy con nằm đó chết, chứ mấy con không có được
rời khỏi cái thất của mấy con. Bởi vì đức Phật nguyện như thế nào mấy con? Khi
chọn cội Bồ Đề, đức Phật chọn xong rồi mới tu tập, thì đức Phật nói: “Nếu
không chứng đạo, thà chết dưới cội Bồ Đề, chứ không rời khỏi cội Bồ Đề”.
Các con nghe lời đức Phật? Khi mà quyết định cái đời tu hành của mình để chứng
đạo, thì nhất định là chết. Lúc bấy giờ mà vua cha, hay hoặc là ai, bất kỳ một
người nào mà đến nói rằng: “Vua cha sắp chết rồi, ông phải về đi”.
Nhất định ông Phật nói: “Thà chết, chứ không rời cội Bồ Đề” mà.
Giờ ai chết mặc ai, chứ đừng có nói.
Cho nên ở đây mà Thầy nói bước qua Tứ Niệm Xứ rồi. Vì vậy
mà Thầy xác định được trong cái giai đoạn mà đức Phật ngồi dưới cội Bồ Đề là đức
Phật đã tu Tứ Niệm Xứ, chứ không phải. Bởi vì như vậy rõ ràng, đức Phật sau này
mới xác định cái Tứ Niệm Xứ: “Bảy ngày, bảy tháng, bảy năm” cho
chúng ta biết được cái thời gian chứng đạo. Chứ nếu mà không tu Tứ Niệm Xứ, làm
sao đức Phật biết được tu chứng đạo trong thời gian như vậy, mà ngồi dưới cội Bồ
Đề bốn mươi chín ngày chứng đạo? Rõ ràng bốn mươi chín ngày nó nằm trong cái thời
gian nào? Thời gian bảy tháng mấy con. Đức Phật đã xác định được. Như vậy là rõ
ràng đức Phật đã ngồi dưới cội Bồ Đề là tu Tứ Niệm Xứ mấy con.
Đó, thì như vậy mà Thầy nói. Cho nên trong cái giai đoạn
này, cũng nhờ con mà hỏi, thì Thầy mới nói thêm cho biết là khi mà vào Tứ Niệm
Xứ tu tập rồi, mà được Thầy đưa qua đó rồi, bây giờ cha mẹ chết là mặc cha mẹ.
Bây giờ không có hiếu, hiếu gì nữa hết. Cái hiếu là sau khi tu chứng rồi, mình
độ cha mẹ mới thật là đại hiếu. Còn bây giờ mấy con có về làm ma chay, hoặc là
mấy con có về mà đút muỗng cơm, cái đó là hiếu của phàm phu, chứ không phải là
hiếu của người tu chứng. Chết rồi mấy con biết cha mẹ mình đi đâu không? Nếu mấy
con tu không chứng, thì làm sao mấy con độ được cái linh hồn người, cái nghiệp
người? Mấy con hiểu chưa?
Cho nên vì vậy mà trong cái giai đoạn mà bước qua được Tứ
Niệm Xứ rồi, thì nhất định một là chết, hai là chứng đạo, chứ không còn cách
nào khác nữa, không có hung tin nào, không có gì. Bây giờ con cái chết thì bỏ, ở
nhà lo. Đi tu rồi thì không có ai mà về lo ma chay cái chuyện này, cũng không
ai mà vô nhà thương mà nuôi cái này. Đây là nhân quả, nghiệp báo, chứ đâu có phải
mà đem cái tình cảm. Cho nên vì vậy mạnh mẽ chúng ta phải.
(31:15) Cho nên mình sống vì người, Thầy nói vì
người là lúc mà cái giai đoạn học giới luật: vì người, mà giai đoạn sau tu chứng
là vì người.
Mà giai đoạn quyết định làm chủ sự sống chết,
giai đoạn Tứ Niệm Xứ là không vì người, không vì ai nữa hết, mà vì mình nè, đó
là cái quan trọng nhất. Cứu mình mới cứu người chứ? Mình chưa làm chủ được
mình, mà mình đi lo cứu người làm sao được?
Nhưng mà giai đoạn giới luật thì tôi học đức hạnh, thì
tôi luôn luôn tôi sống vì người, bởi vì tôi sống đức hạnh. Còn giai đoạn Thiền
Định là chỉ giai đoạn có một mình tôi thôi: độc cư, độc bộ, độc hành.
Không có ai mà vô đây được nữa. Cho nên thậm chí như kinh sách đồ… tôi dẹp qua
hết, tôi không còn nữa. Đó là giai đoạn Thiền Định. Các con nhớ chưa? Ráng mà về
tu.
Tu sinh: Con hỏi thêm về
Đức Nhường Chỗ mà Thầy đã dạy vậy nhường hết cha mẹ tài sản, cho mọi người lo lắng,
mọi người xài. Để cho mình thanh thản an lạc vô sự.
Trưởng lão: Đúng vậy đó
con, ừ! Mà cái nhường chỗ của Thầy, mấy con thấy, mấy con tập là mấy con xả
thôi, phải không? Còn Thầy nhường chỗ của Thầy, thật sự ra thì coi như là Thầy
không có chỗ nào nữa hết, bởi vì Thầy sạch hết rồi. Nói thậm chí như bây giờ
cái Tu viện này, Thầy ra ngoài kia, Thầy ở đậu nhà của cháu trai. Thì coi như
là Thầy xả sạch rồi, Thầy đâu có gì đâu. Thầy dạy mấy con tu, chứ không phải là
Tu viện của Thầy. Để không Thầy ở đây, Thầy nói: “Ông này làm trụ trì của
Tu viện”. Vậy mà ai cũng nói Thầy trụ trì của Tu viện hết mấy con. Nhưng mà
Thầy có trụ trì Tu viện đâu? Thầy bỏ hết rồi mà. Các con thấy không? Thầy xả hết
rồi. Cho nên từ cái chỗ ngồi Thầy, Thầy nhường hết. Thầy đi tìm một cái tâm
bất động, thanh thản, an lạc, vô sự Thầy thôi, chứ Thầy hoàn toàn
Thầy sống trong cái trạng thái đó mà. Còn cái mấy con bây giờ là nhường, là mấy
con tập. Nhớ cái điều đó mấy con: nhường hết, bỏ hết ruộng vườn, đất đai, tiền
của… Nhường hết! Đó là cái hay nhất. Bây giờ mình chỉ còn có cái tu tập này
thôi.
Thì như hồi nãy Thầy nói, bỏ hết! Chứ còn mấy con nghĩ
còn để phòng ngừa, để mà sau này có bệnh đau mà còn có tiền đi uống thuốc thì
còn… Vô tu theo Thầy thì đừng có nghĩ đến bệnh đau. Chết bỏ à. Đó là như vậy mới
thật sự tu hành, không còn lo xa. Con người ta ăn bữa nay lo ngày mai, ngày mốt.
Còn người tu sĩ chúng ta ăn ngày nay, không có lo ngày mai, ngày mốt. Ngày mai
đi xin, có gì ăn nấy, chứ không có lo ngày mai sợ không có cơm. Con hiểu cái chỗ
đó chưa?
Tu sinh: Con nhường cho họ,
họ cho gì ăn nấy.
Trưởng lão: Họ cho gì ăn nấy à.
Tu sinh: (…) cũng nhường
luôn!
Trưởng lão: Ừ có vậy thôi.. rồi,
con nhớ chưa? Rồi, ráng tu tập con! Thôi mấy con còn hỏi gì nữa không? Hết rồi
phải không? Thầy về.
À rồi, con hỏi đi…

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét