504- ĐỘC CƯ, ĐỘC BỘ, ĐỘC HÀNH
(18:25) Những gì Thầy nhắc nhở mấy con, nhớ cái
thứ nhất, ở đây là phải độc cư. Vì chúng ta chỉ có thời gian độc cư để quét
sạch tâm mình, không nói chuyện với ai hết. Đó là cái thứ nhất quan trọng. Mấy
con còn tiếp duyên nói chuyện qua, chuyện lại là Thầy thấy tu không biết bao
giờ cho xong.
Bởi vì
tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự, bởi vì biết được các pháp thì đã giải
thoát rồi. Nhưng thanh tịnh, hoàn toàn chưa thanh tịnh mấy con. Bởi vì chúng ta
đi tái sanh, luân hồi không phải bằng linh hồn mà bằng nghiệp lực- nghiệp tham,
sân, si nghiệp ham muốn- của chúng ta. Cho nên cái nghiệp đi tái sanh luân hồi.
Do đó chúng ta hiện giờ quyết định xả bỏ các ác pháp, không còn tham, sân, si,
mạn, nghi nữa. Quyết định, cho nên từng tâm niệm chúng ta khởi ra đều tác ý
đuổi đi.
Nhưng
nghiệp lực chúng ta vẫn còn. Cho nên gió thì lặng mà biển vẫn còn sóng. Hiện
giờ chúng ta như là những cơn gió đã bắt đầu lặng, đó là giải thoát đầu tiên
của chúng ta, chúng ta đã biết các pháp. Cho nên không ngộ, không giác ngộ được
Phật pháp mà thôi, mà đã giác ngộ được Phật pháp là đã có sự giải thoát, đã có
chứng đạo. Nhưng nghiệp chúng ta còn, chưa hết.
Vì vậy
chờ thời gian để toàn bộ tất cả các nghiệp này được chuyển hoàn toàn thanh
tịnh. Mà chuyển hoàn toàn thanh tịnh thì chúng ta mới đủ Tứ Thần Túc. Vì vậy mà
nếu mà chúng ta còn tiếp duyên, còn nói chuyện còn phóng dật, thì làm sao chúng
ta thanh tịnh được. Làm sao tâm chúng ta thanh tịnh được, thì sức nội tâm của
chúng ta làm sao làm chủ được sự sống chết. Chỉ có tâm thanh tịnh chúng ta mới
có đủ nội lực mà làm chủ được sự sống chết.
(20:19) Vậy còn thời gian, thời gian đó quyết
định nhanh hay là chậm, là do nghiệp lực của mấy con nhiều hay ít. Có người
nghiệp người ta mỏng cho nên nhanh chóng, có người nghiệp dày nó phải lâu hơn
mấy con. Nhưng người nào cũng chứng đạo chứ đâu phải là không chứng đạo. Bởi vì
chúng ta luôn tu đúng pháp.
Cũng như
có một người, người khác vừa chửi mình, thì người ta nhẹ nhàng người ta không
giận hờn. Người ta có buồn phiền trong lòng, nhưng cái tâm sân đó- cái nghiệp
đó- nhẹ hơn chúng ta. Chúng ta vừa nghe người ta mắng mình thì mình nổi sân ầm
ầm, thì người đó nghiệp lực nặng hơn. Các con hiểu điều đó.
Cho nên
nghiệp lực nó có thật sự và cũng chính từ cái lực đó mà nó tiếp tục tái sanh từ
thân này đến thân khác. Còn bây giờ nghiệp lực lần lượt tan dần, tan dần cho
đến không còn nữa thì chúng ta không còn tái sanh. Bởi vì đi tái sanh bằng
nghiệp lực chứ không phải bằng linh hồn. Cho nên chúng ta muốn chấm dứt tái
sanh thì chúng ta phải dừng tất cả những niệm tham, sân, si, mạn, nghi. Các con
hiểu hết rồi, chỉ có tu.
Cho nên
không phải bữa nay gặp Thầy, mai gặp Thầy, mốt gặp Thầy, mà chỉ hiểu được pháp
thì nỗ lực ở trong thất mà tu. Tu mãi, tu mãi, tu cho đến khi mình làm chủ
thôi. Các con đã hiểu rồi.
Gia Hạnh
đã viết bức thơ hỏi Thầy và trình bày sự hiểu biết của mình, Thầy thấy Gia Hạnh
hiểu rồi. Chỉ cần hiểu như vậy thôi và cuộc đời tu hành sẽ làm chủ được sự sống
chết. Thầy tin chắc chắn. Đừng hỏi Thầy gì nữa hết, hỏi Thầy cũng là phá độc cư
mấy con, chứ không phải hỏi Thầy để cho mình…
Bởi vì
mình sống một mình mà tiếp duyên, dù là hỏi Thầy pháp đó, nhưng mà chúng ta bị
tâm chúng ta lừa gạt để đi phá độc cư. Cho nên khi nhận được pháp rồi, hoàn
toàn là không thưa hỏi Thầy nữa. “Chúng
con biết đường đi, chúng con tự đi rồi, không cần thưa hỏi nữa”. Đó
là cái quan trọng nhất. Khi chưa hiểu biết đường đi, thì thưa hỏi kỹ cho hiểu
biết đường đi. Khi đã hiểu biết rồi thì nhất định là không thưa hỏi, thừa.
Thưa hỏi
nữa để làm cho tâm chúng ta bớt cô đơn, thì đó là sai rồi. Mấy con nhớ kỹ điều
đó. Người nào mà đã nỗ lực thực hiện đúng pháp độc cư, không thưa hỏi. Thì muốn
bảo vệ được sự độc cư đó- tuy trong Tu viện của chúng ta nếu mấy con cố gắng từ
chối huynh đệ, những bạn đồng tu đừng nói chuyện- thì ai đến thất mình đều khép
cửa từ chối một cách rất thẳng thắn. Vì phải tự cứu mình không thể tình cảm
được.
Còn nếu
mấy con còn tình cảm thì biết chừng nào mới xong. Còn tùy thuận với bạn bè cho
vui lòng nhau, thì tu biết chừng nào cho xong, thì luôn luôn tâm bị phóng dật.
Đó là điều cần thiết quan trọng nhất cho đời tu hành mấy con là hạnh độc cư,
hạnh không phóng dật, mấy con nhớ kỹ.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét