528- ĐẠO PHẬT LÀ ĐẠO CỦA CON
NGƯỜI
(26:44) Đạo
Phật như Thầy đã nói là đạo của loài Người, của con Người. Chứ không phải đạo
riêng của đời, không phải riêng của một người nào cả. Người nào có tâm tha thiết
giải thoát, thì ngay đó người này đã vào đạo Phật. Đạo Phật có đường lối rất rõ
ràng: “Tự quy y Phật, tự quy y Pháp, tự quy y Tăng”.
Khi chúng ta
sống với một hành động biết nhẫn nhục là chúng ta đã theo đạo Phật, đã quy y
pháp Phật. Chúng ta biết tha thứ và thương yêu một người làm lỗi lầm nào đó, thế
là chúng ta đã thọ, cảm thọ Pháp bảo, tức là thọ Tam Quy. Cho nên tự nhiên mà
chúng ta tự quy y Phật, chứ chúng ta có phải theo đạo Phật bằng hình thức đâu?
Cũng như mấy
con, cái tổ chức của mấy con thôi, mà mặc y áo như vậy để nhắc nhở mấy con nhớ
rằng, cái hình thức này là hình thức của Ngài, của đức Phật ngày xưa. Mà khi
chúng ta mặc vào chiếc áo này là chúng ta phải sống như đức Phật ngày xưa. Chiếc
áo, y áo của mấy con nhắc nhở mấy con hàng ngày, bởi vì y áo trong thân của mấy
con chứ lìa khỏi thân mấy con bao giờ? Thì luôn luôn nhắc nhở chúng ta phải sống
như Phật, phải sống như Pháp, phải sống như Thánh chúng Tăng, không phải là quy
y Phật, quy y Pháp, quy y Tăng sao?
Cho nên các
con thấy rằng cái hình thức nó mang của đạo Phật, là nó nhắc nhở mấy con rất
nhiều trong sự tu tập. Chứ không phải là cái hình thức chỉ là hình thức, mà cái
hình thức là cái điều kiện để nhắc nhở.
Các con đến
chùa, người ta làm lễ quy y cho mấy con, để bắt đầu từ ngày đó, mấy con đã trở
thành Phật tử. Mấy con tưởng đó là hình thức sao? Từ cái ngày mấy con quy y Phật,
Pháp, Tăng cho có hình thức, mấy con có một cái tên, tức là gọi là Pháp danh.
Thì mấy con mang cái tên đó như thế này, mấy con thấy cái dòng họ của mấy con
đã trở thành cái dòng họ Thích.
Con của Phật
thì phải họ Thích chứ sao? Mà Phật tử là con Phật.Vậy người cư sĩ bắt đầu thọ
Tam Quy Ngũ Giới là mấy con đã là trở thành con Phật. Thì trước khi mấy con
chưa quy y Tam Bảo thì mấy con chưa có mang cái dòng họ Thích. Mà đến khi quy y
Tam Bảo thì mấy con đã mang cái dòng họ Thích rồi, các con thấy chưa?
Có người thầy
nói rằng người cư sĩ thì chỉ cho pháp danh, chứ không được mang họ Thích. Điều
đó là cái điều chấp sai. Đã là con Phật thì phải họ Phật, chứ sao lại họ khác
được à?! Các con hiểu điều đó. Đâu phải tu sĩ chúng ta mới là họ Thích, mà cư sĩ
không phải họ Thích sao? Tất cả đều sai!
Cho nên ở
đây, tất cả những cái sai đó, là những cái tư tưởng giai cấp. Tu sĩ mới được
làm, mới được họ Thích Phật, mà cư sĩ không được, đó là cái giai cấp. Khi mà
chúng ta đã bước chân vào đạo Phật, qua cái lễ thì chấp nhận cho chúng ta thọ
Tam Quy Ngũ Giới, thì tức là chúng ta mang dòng họ Thích. Từ đấy chúng ta là
con Phật, mà con Phật phải làm sao cho xứng đáng với Phật. Tư tưởng triết học của
đạo Phật là tư tưởng thật, là chân lý!
Chứ không phải
cái thứ tư tưởng ảo, mà mỗi nước mỗi một xứ các nhà triết gia đưa ra tư tưởng
thế này, tư tưởng thế khác, ảo không thật. Hai ngàn năm trăm năm mươi hai năm,
một cái tư tưởng chân lý của đạo Phật tới ngày hôm nay không ai dám cho đó là
sai. Nhưng những cái tư tưởng triết học khác, áp dụng đời sống con người dẫn dần
đi đến chỗ sai, nó không đúng sự thật.
(30:40) Cho
nên hôm nay Thầy nhắc nhở, đạo Phật là đạo thật mà không lỗi thời. Còn cái Giới
luật oai nghi tế hạnh là Đạo Đức con người, Đạo Đức Nhân Bản, cho nên giới nào
cũng không lỗi thời. Tại vì chúng ta không hiểu, cho nên chúng ta bỏ những giới
nhỏ nhặt. Ai đặt bỏ những giới nhỏ nhặt này? Hay là đức Phật? Mà trong khi đức
Phật dạy “sợ hãi những lỗi nhỏ nhặt”.
Thế mà lại
có người bảo bỏ những giới nhỏ nhặt. Để làm gì? Để ăn uống phi thời, để ngủ nghỉ
phi thời, để đi dạo chợ chơi mà không sợ ai hết, đó là những lỗi nhỏ nhặt. Để
đi vô tiếp duyên, phá hạnh độc cư, nói chuyện này đến chuyện khác, đem những
chuyện đời.
Đức Phật dạy
như thế nào, quý vị biết không:“Những gì cần thông suốt là thông suốt”,
chứ không phải thông suốt nghe xong để rồi đem ra lý luận nói điều này thế
khác. Ở đây đạo Phật chỉ nói ngay chỗ tu hành vô lậu, chứng đạo quả A-la-hán.,
chứ không phải nói lòng vòng nói bên Tây, bên Đông để làm gì đây? Chỗ này không
cần hiểu những cái thứ lảm nhảm đó, thứ vô tích sự đó, có đem đến lợi ích cho
chúng ta không?
Còn đạo Phật
dạy chúng ta sống như thế nào không làm khổ mình khổ người bằng Đức Hiếu Sinh,
bằng Đức Ly Tham, bằng Đức Chung Thủy, bằng Đức Thành Thật, bằng Đức Minh Mẫn.
Tại sao những điều thiết thực ấy mà không cần hiểu biết? Lại đi hiểu biết những
điều mênh mông, để rồi cái kiến giải của chúng ta trở thành một cái tủ đựng
kinh sách, bộ kinh sách không lợi ích. Đời chúng ta học nhiều có hết khổ không?
(32:32) Các
con có thấy những nhà học giả đọc kinh sách rất nhiều, đọc đủ loại sách đông
tây kim cổ. Từ xưa đến nay, đọc rất nhiều, thông suốt rất nhiều, nói chuyện gì
cũng biết! Nhưng nhìn lại tâm tham, sân, si có hết không? Có lợi ích không? Có
làm chủ được sự sống chết không? Muốn chết hồi nào chết, muốn sống hồi nào sống
không? Có được như vậy không? Học hỏi những điều đó có lợi ích gì? Chúng ta
mang những kiến thức đó mà đi vào trong cái chỗ tu hành mà nói tới nói lui là
sai!
Cố gắng, phải
xoáy mạnh vào cái vòng tu học của chúng ta, để làm sao chúng ta hết lậu hoặc. Để
làm sao chúng ta Vô lậu, đó là cái điều cần thiết. Thời gian chúng ta rất quý,
không thể đem ra lý luận lòng vòng, không thể nói cái chuyện trên trời dưới đất
bằng cách này, bằng cách khác. Các con xoáy vào cái vòng tu học của chúng ta.
Thật sự, các con tu học là các con ở tu, học đúng theo đường lối của Chơn Như.
Thầy không cần
một người nào cả, Thầy nói thật sự với mấy con. Có mấy con là vì, Thầy viết
sách là vì thương chúng sanh đau khổ, cầu mong cho mấy con tu tập. Chứ đến đây
không phải là đến để chơi, đến đây không phải là mang cái hình thức của tu sĩ
hoặc cư sĩ để mà chơi, ở đây không phải!
Mà ở đây tu
thật, làm thật, ăn thật, nói thật tu là phải chứng! Chứ không phải tu, rồi nghĩ
rằng không chứng. Lo ăn chơi, tu không đủ khả năng. Không đủ khả năng thì vô
đây làm gì?! Có đủ khả năng thì vào đây tu tập, mà không đủ khả năng thì đi ra.
Chứ đừng có vô đây để làm cho người ta bận tâm, cực khổ. Thì không ham tu, vậy
là về đời.
Chỉ cần một
người là đủ cho Thầy rồi, mà phải mất công tu. Thầy nói hết sức, viết sách hết
sức, nói hết sức, ngồi chơi xả tâm chứ Thầy có bảo tu cái gì đâu. Ngồi mà nhìn
lại cái tâm của mình, coi từng tâm niệm có cái gì? Trong khi lớp học đã triển
khi cái tri kiến của mấy con như thế nào? Để hiểu biết Đức hạnh Giới luật. Để
làm gì? Đó là tri kiến giải thoát. Các con có biết không?
Tám cái lớp
học Bát chánh đạo, mà năm cái lớp học về Đạo Đức. Mà trong khi cái sức của Thầy
như thế này mà thường ngày phải ngồi soạn những bộ sách Đạo Đức như vậy. Từ năm
giới, mười giới cho đến hai trăm năm chục giới, ba trăm bốn mươi tám giới để
cho mấy con được thông suốt cả những cái oai nghi chánh hạnh, Giới luật Đức hạnh
này. Để làm gì?
(35:11) Để
cái tri kiến đó, hiểu biết đó, “những điều thông suốt cần thông suốt” mà
đức Phật đã dạy, thì đó là Giới luật Đức hạnh. Để khi mà ác pháp, một cái tâm
niệm tham, sân, si của mấy con hiện ra hoặc là các pháp bên ngoài tác động làm
tâm mấy con bị chướng ngại, thì ngay đó cái tri kiến đó, nó hiểu biết, nó xả rất
nhanh mà không bị ức chế.
Còn trái lại
tri kiến của mấy con chưa đầy đủ, chưa hiểu biết đủ: bây giờ ngồi trong thất tu
cũng tác ý "Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”, mà có một
niệm chưa hiểu gì hết, thì mấy con tác ý: "Niệm này là niệm ác, đi
đi, chỗ này là tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự". Nhưng không
ngờ tác ý điều đó là mấy con đã tự ức chế tâm mình.
Cho nên các
con bị tưởng là do tâm ức chế, chứ không phải do sự tu tập. Do sự tu tập thì mấy
con sẽ không bị ức chế, tuyệt đối. Vì tri kiến của mấy con là tri kiến của Giới
luật Đức hạnh, mà đức Phật gọi là tri kiến giải thoát. Sự hiểu biết
đó, nó ngầm trong đó, nó giải thoát được những chướng ngại pháp. Nó nghe qua nó
hiểu biết đó là đúng, là sai, là thiện, là ác, nó xả ngay liền. Nó làm cho tâm
mấy con bất động.
Cho nên khi
mà một niệm khởi ra thì mấy con chỉ tác ý, đều nằm trong ý của mấy con về hiểu
biết thông suốt Giới luật Đức hạnh, thì ngay đó nó xả. Còn không khéo mấy con
cũng tác ý, nhưng nó sẽ bị ức chế tâm. Rồi mai kia mốt nọ sẽ, mười tám loại tưởng
sẽ xuất hiện. Từ đó mấy con sẽ bị tưởng. Do ức chế mà bị tưởng.
Cho nên
trong cái việc tu tập rất cần thiết cho lớp học của chúng ta. Các con biết, những
cái bộ sách dạy về Giới luật Đức hạnh, mà một cái người nào mà ngồi như Thầy mà
viết từ năm giới Nhân bản, rồi mười giới Sa di, hai trăm năm chục giới Tỳ kheo.
Mỗi một giới biết bao nhiêu là hành động đạo đức của nó trong đó. Mà phải bây
giờ ngồi đây mà làm việc này cho mấy con, thì mấy con biết cái thời gian như thế
nào?
Cho nên mấy
con mới học có một nhúm, có một chút xíu mà thôi. Còn bao nhiêu oai nghi tế hạnh
mấy con chưa học. Mà chưa học thì tri kiến mấy con chưa đủ hiểu biết, cho nên
ngầm ở trong tâm của mấy con chỉ bị ức chế mà thôi. Thầy đã hiểu biết điều này.
(37:40) Cho
nên dạy tu có từ cái cao đến cái thấp cho mấy con thấy. Dạy mấy con ngồi xả
tâm, tức là dạy mấy con tu Tứ Chánh Cần tức là lớp Chánh Tinh Tấn. Dạy mấy con
bảo vệ chân lý: "Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự",
là dạy mấy con vào trong Tứ Niệm Xứ. Mà Tứ Niệm Xứ thì các con biết nó là lớp
Chánh Niệm. Lớp Chánh Niệm trong Bát Chánh Đạo.
Như các con
thấy dạy đâu ra đó, theo đúng chương trình giáo dục đào tạo của đức Phật. Những
pháp tu tập cần tu tập, thì Tứ Chánh Cần mới là pháp tu tập. Các con thấy rõ ràng,
Thầy dạy đâu nó có căn bản tới đó. Nhưng chúng ta phải biết cô đọng lại năm cái
pháp đầu tiên trong “Thời Khóa Tu Tập Của Thời Đức Phật”. Để chúng ta xét mình,
để chúng ta nghiệm mình. Coi năm cái điều đầu tiên mình có giữ gìn giới luật
oai nghi chánh hạnh có được không? Có điều gì mà sơ sót thì xin hỏi Thầy trong
năm cái điều này. Để cho oai nghi chánh hạnh của mình nó hẳn hòi rõ ràng thì đó
là nó xả tâm. Còn không khéo thì chúng ta sẽ bị ức chế tâm.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét