346- CÁC LỚP TU TẬP
(17:47) Hôm nay Thầy về đây, để triển khai
những cái điều mà mấy con tu tập từ hôm đó tới nay. Vậy thì trong cái lớp này,
Thầy nghĩ rằng các con- từ hôm mà Thầy về đây tới nay để hướng dẫn mấy con tập
cho có căn bản từ một phút cho đến ba mươi phút- thì trong một cái số các con
tu tập, Thầy tin rằng hôm nay ba mươi phút đối mấy con thì cũng có nhiều người
tu tập rất tốt. Cũng như bên nam thì họ tu có nhiều người cũng rất tốt, có
nhiều người ba mươi phút đạt rất tốt. Nhưng hiện giờ Thầy cho họ đang phá hôn
trầm, thùy miên.
Nếu mà các con sẽ, khi mà tu tập thì các con nên ghi lại một cái
tờ giấy. Ghi lại để tên mấy con, rồi ghi lại trong cái ngày đó, giờ đó mấy con
tu như thế nào? Hay hoặc là trong một tuần lễ, con nghiệm xét thấy con tu tập
phá được, nhiếp tâm được, không còn niệm khởi trong ba mươi phút. Hay hoặc là
an trú được trong cái thời gian ba mươi phút, ba mươi phút không có hôn trầm,
thùy miên. Thì mấy con sẽ ghi lại ở trên một tờ giấy để Thầy kiểm tra từng
người.
Và đồng thời người nào mà thấy đạt được cái chất lượng là không
có vọng tưởng, không có hôn trầm thùy, miên nữa thì Thầy sẽ đưa những người đó
đi sang qua một cái lớp khác. Không thể tu tập chung, mà cũng không thể ở chung
trong một khu vực của mấy con nữa, mà sẽ ở riêng một cái khu riêng của những
người đó. Vì những người đó là những người tu ở trong cái phương pháp khác rồi.
Không còn ở chỗ nhiếp tâm và an trú, không còn ở chỗ phá vọng tưởng, hôn trầm,
thùy miên nữa. Vì họ đã đạt được cái kết quả, đã làm chủ được cái niệm vọng
tưởng và làm chủ được cái hôn trầm, thùy miên. Cho nên họ phải đi vào một cái
lớp khác để họ tập luyện cao hơn, để họ luyện cái sức tỉnh giác cao hơn ở trên
Tứ Niệm Xứ.
(19:53) Và nếu mà trên Tứ Niệm Xứ họ đã
luyện được cái sức tỉnh giác cao hơn. Suốt trong sáu tiếng đồng hồ mà tâm bất
động, thanh thản, an lạc, vô sự không có một niệm khởi, không có một hôn trầm,
thùy miên nào tác động, thì cái lớp người này được chuyển qua một lớp khác để
rèn luyện Tứ Thần Túc.
Đó thì lần lượt nó có từng lớp lang để chúng ta tu tập chứ không
thể, ờ một cái lớp người mà rèn luyện Tứ Thần Túc lại ở chung với cái lớp người
rèn luyện Tứ Niệm Xứ. Đó, Nó phải phân ra cái lớp của nó. Để cho cái số người
này, năm ba người hay hoặc là mười người này ở chung vào một cái khu vực để họ
tập luyện cái phương pháp đó. Cho nên vì vậy thì họ biết rằng trong cái nhóm
của họ có năm người đang rèn luyện Tứ Niệm Xứ. Cũng như bây giờ bên Tăng người
ta chỉ biết có một vị đang rèn luyện Tứ Niệm Xứ. Đó, chứ chưa có nhiều. Nhưng
nếu mà được hai người thì hai người này lại sách tấn nhau rất lớn! Sách tấn
nhau đó. Vì họ nghĩ rằng mình đang ở trên Tứ Niệm Xứ, mà cái người này đang tu
tập được ba tiếng thì mình cũng ráng phải tu tập cho được ba tiếng.
Do có sự sách tấn nhau, khích lệ nhau vì vậy mà họ có thể họ
tiến. Mặc dù họ không đến nói chuyện với nhau, nhưng họ biết cái lớp học của
họ. Họ có cái cố gắng để cho họ tiến tới, để đạt được cái kết quả sáu tiếng
đồng hồ. Và khi họ tốt nghiệp, họ đi lên để mà họ tu tập Tứ Thần Túc thì lại có
một cái số người cùng nhau học lên một cái lớp đó. Tu thì có bạn, do đó nó tự
sách tấn nhau, tinh tấn trên cái đường tu. Gặp những khó khăn gì thì Thầy sẽ
đến trực tiếp Thầy giúp đỡ.
(21:42) Cũng như bây giờ, sư Giác Thường
đang tu tập Tứ Niệm Xứ, cho nên Thầy luôn để tâm. Cho nên thỉnh thoảng Thầy đến
thất, chớ sư Giác Thường không có ra chúng nữa. Mà Thầy đến thất của sư, Thầy
trợ giúp, Thầy gạn hỏi coi tu tới đâu? Có những cái trạng thái gì? Đúng hay sai
trình bày lại cho Thầy nghe. Và đồng thời cái đúng Thầy cho tiến tới để giữ
gìn; cái sai Thầy bảo dùng pháp Như Lý Tác Ý dẹp, diệt trừ nó, không được để.
Nhờ như vậy thì tu tập chúng ta mới có thể tiến tới con đường làm chủ được sự
sống chết một cách dễ dàng! Không khéo chúng ta tu rồi rất là uổng phí một đời
mà chẳng làm chủ được gì hết. Cho nên, tu rất khó, không phải dễ!
Các con thấy đi từ cái lớp này mà cho đến lớp khác nó không phải
dễ. Từ khi Thầy đến đây, Thầy kiểm tra mấy con, thì cho đến hôm nay mấy con
thấy cái sự nhiếp tâm của mấy con để cho hết vọng tưởng. Mà trong ba mươi phút
cũng vất vả, gian nan chứ đâu phải không, lơ mơ thì mấy con bị lọt trong tưởng
rồi. Còn không khéo thì mấy con lại cứ bị hôn trầm, thùy miên và cứ niệm xẹt.
Nó vừa chớp thì mấy con biết. Nhưng nó đã chớp tức là cái ý thức của mấy con nó
khởi niệm, thì như vậy mấy con chưa tròn được ở chỗ nhiếp tâm. Chưa tròn, nó
còn niệm khởi.
Chừng nào mà mấy con ngồi suốt ba mươi phút mà tự nó lặng lẽ, nó
không niệm thì đó là mới đạt. Còn bây giờ nó không lặng lẽ, thỉnh thoảng lâu
lâu khoảng ba mươi phút mà chỉ cần một niệm, hai niệm vừa xẹt ra con biết, tức
là sức tỉnh các con có, nhưng niệm con còn. Chừng nào cái niệm không còn, sức
tỉnh đến cái mức độ mà mấy con tu cho nó thuần thục, mà trong đầu con nó không
khởi niệm, thì như vậy mới được. Chứ còn tu tập mà còn niệm thì không được.
Bởi vì còn niệm, tức là đầu óc mấy con còn đang hoạt động theo
kiểu thế gian, chứ không phải theo kiểu thanh tịnh của một người tu giải thoát.
(23:52) Thì hôm nay mấy con nghe kỹ! Thầy
rất lưu ý cho các con lớn tuổi, như cô Liên Châu cũng lớn tuổi rồi. Như cô Liễu
Châu, như mấy cô lớn tuổi, như cô Niệm cũng lớn tuổi rồi, mà nếu mà tu không
khéo thì mấy con không đến đâu. Nhưng nói vậy không có nghĩa là Thầy bỏ các con
trong tuổi trẻ, không phải. Tuổi trẻ là tương lai để mấy con tu xong, để cho
mấy con lấy kinh nghiệm bản thân của mình mà thay Thầy dạy. Nhất là cái giới
nữ, mấy con là người nữ, mấy con sẽ gần gũi bên người nữ, hướng dẫn họ từ cái
bước thấp cho đến bước cao. Gần gũi, trao đổi, an ủi, thương yêu, giúp đỡ họ.
Cho nên Thầy đưa ra nhiều cái bài học để mấy con thấy một vị
Thầy rất thương yêu, rất thương yêu những người đệ tử, làm sao truyền đạt cho
những người đệ tử mình thông hiểu. Như ‘Người tạo dựng niềm tin’,
nhưng mà các con đọc lại cái bài “Người tạo dựng niềm tin” thì
mấy con thấy cái mục đích Thầy đưa ra là một thầy giáo, có phải không? Một thầy
giáo biết sáng tạo, biết tìm cách để giúp cho học sinh mình ham học, siêng học
để trở thành những con người giỏi. Nhưng mà vì cái sáng tạo mới quá cho nên nhà
trường không chấp nhận- vị thầy ra đi- không có cho vị thầy đó dạy ở đó nữa.
Cho nên vị thầy luôn luôn vui lòng bước chân ra đi trước khi học sinh và phụ
huynh học sinh ủng hộ, chống đối lại nhà trường không cho thầy đi, nhưng thầy
vẫn ra đi.
Tức là cái mục đích của bài đó, chúng ta là những người tu cũng
như một cái người thầy giáo mà biết nhẫn nhục, biết tùy thuận, biết bằng lòng,
biết chấp nhận trước hoàn cảnh. Các con thấy một ông thầy giáo mà làm được
những cái điều kiện đó. Còn chúng ta là những người tu mà không biết tùy thuận,
không biết bằng lòng trước cái hoàn cảnh thì chúng ta rất dở.
(25:56) Vì vậy cho nên mà cái đại ý của
bài đó là cái mục đích chỉ cho chúng ta là đức chấp nhận, tùy thuận, bằng lòng.
Không chống đối lại ai, không chống đối lại người khác, nhưng luôn luôn biết
sáng tạo để truyền đạt lại cho học trò của mình. Cho nên vì vậy mà Thầy mong
rằng các con dù người lớn tuổi là vì sức khỏe nó không còn lâu, tuổi đời nó
không còn nữa, phải nỗ lực tu trong kiếp này để chúng ta làm chủ trước khi
chúng ta chết. Chúng ta không còn tái sanh luân hồi nữa thì đó là một hạnh phúc
rất lớn.
Còn người trẻ chúng ta tu tập được để mà chúng ta đem cái khả
năng của mình, để giúp cho bao nhiêu người trên hành tinh này khổ, chứ không
phải riêng có chúng ta có trong lớp học này đâu. Còn bao nhiêu người có thân là
có khổ mấy con. Ai có thân mà không khổ?
Cho nên khi đó mấy con phải kê vai, gánh
tất cả những gánh nặng mà nỗ lực thực hiện cho mình được làm chủ, mình đem cái
sức của mình để giúp đỡ bao nhiêu người. Còn già rồi, mấy con tu để cứu mình
cho kịp mà thôi!
(27:04) Cho nên ở đây Thầy cũng nhắm vào
các con. Nếu được tất cả mọi người nhiếp tâm, an trú được thì Thầy sẽ tìm cách,
tìm cách cho mấy con có nơi để mấy con tiếp tục tu các lớp cao hơn. Không để
cho mấy con chơi vơi, tập dậm chân tại chỗ, kéo lê lết thời gian này cho đến
thời gian khác.
Bởi vậy, Thầy mong rằng sau này cô Út sẽ tạo cái nhà bếp rời ra
để giúp cho mấy con tu tập. Và đồng thời có một số Phật tử người ta về, người
ta trợ giúp cô Út trên cái nhà bếp, để mà lo lắng cơm nước từ ở bên ngoài đưa
vào tu viện. Chứ không thể lấy tu sĩ của chúng ta mà đi ra làm nhà bếp trợ giúp
thì rất phí thì giờ. Bởi vì thì giờ của những người tu rất quý lắm mấy con.
Không thể nào mà chúng ta tự làm ăn lấy mà tu tập mà để thành tựu được. Nhưng
mà hoàn toàn chúng ta rất khó, là vì vậy mà mấy con trợ giúp cô Út trong giai
đoạn này. Chứ còn nếu mà giai đoạn sau khéo léo tổ chức, thì cái trách nhiệm,
bổn phận này thì coi như chúng ta gửi gắm cho người cư sĩ. Họ sẽ giúp đỡ chúng
ta, ngày chúng ta xin một bữa ăn mà thôi! Cuộc đời chúng ta còn gì nữa mấy con,
đâu còn gì nữa, sắp sửa hết rồi… Chúng ta phải nỗ lực, nỗ lực tu!
Còn tuổi trẻ mấy con còn tu tập, còn trẻ thì mấy con nghĩ rằng
xung quanh chúng ta còn rất nhiều người đau khổ. Trên hành tinh chúng ta biết
bao nhiêu người, dù là người nước nào đi nữa, cũng là con người trên hành tinh
mấy con, là con người thì người nào cũng đau khổ. Chúng ta phải nghĩ mình phải
nỗ lực, mình ráng tu để đem khả năng của mình, cái kinh nghiệm của mình để dạy
cho họ làm chủ.
Con đường của đạo Phật rất cụ thể, rõ ràng. Chỉ có mình tu tập
mới cứu lấy được mình.
Cuộc đời chúng ta lo lắng cho cá nhân ta, chúng ta thấy rất là
nhỏ, rất là nhỏ! Nghĩa là mình cái gì mình cũng nghĩ cho mình thì rất nhỏ mấy
con. Hãy nghĩ cho mọi người vì mọi người đang đau khổ lắm. Trong mọi người đang
đau khổ thì có mình, vì vậy tu hành mình được giải thoát thì mình sẽ dạy mọi
người được giải thoát mấy con. Cho nên phải ráng nỗ lực tu!
Vì vậy mà hôm nay, đến đây Thầy nhắc nhở cho mấy con để cố gắng
thực hiện cho kì được! Đừng có phí bỏ thời gian rất quý! Một phút trôi qua
không thể lấy lại được. Một phút trôi qua chúng ta không tìm lại được, không
mua lại được chút nào hết, cứ tuổi đời càng ngày càng chồng chất lên.
(29:46) Cho nên Thầy rất tha thiết làm sao
mà hướng dẫn cho mấy con được, để cho mấy con tu tập cho được. Làm sao được?
Thì cái gì nó cũng phải có thời gian. Như từ hôm Thầy ra khỏi tu
viện, Thầy lo xây dựng một số nhà cửa, cơ sở. Bởi vì muốn tu học thì phải có
nơi có chốn, phải có chỗ chứ không thể không có được. Cho nên lo lắng cho đến
hôm nay cũng chưa xong. Bởi vì chuyện xây cất, làm điều kiện này, điều kiện
kia, nó đâu phải đơn giản.
Ví dụ như bây giờ, cất cái nhà tầm vông trúc tre thì các con
thấy nó cũng phải có công lao trong đó. Thì khi mà tính ra cái vấn đề mà kinh
tế thì chúng ta thấy cất hai cái nhà tầm vông trúc tre thì bằng một cái nhà xây
tường gạch. Mà cái nhà xây tường gạch thì nó lại lâu hơn mấy con. Nghĩa là có
thể mình sử dụng nhiều cái đợt tu học. Đợt này tu thì đợt khác đến, mà rất
nhiều đợt tu học.
Còn nhà tầm vông trúc tre này nó chỉ một thời gian, rồi nó cũng
sẽ bị hư đi, cho nên chúng ta phải cất trở lại. Do đó khi mà Thầy đi ra khỏi
Thầy mới suy nghĩ tính kinh tế thì thấy phải xây cất như thế nào để bảo bọc cho
nó lâu dài, để cơ sở nó phải có. Nhưng mà khi đi ra mà làm như vậy, thì các con
thấy nó gặp chướng ngại! Gặp chướng ngại chứ không phải. Nhà nước lại
nói: “Sao ở trong tu viện không cất mà lại cất ở ngoài ?”
(31:27) Thì do đó đó là một cái điều kiện
phải làm giấy tường trình báo cáo cho nhà nước biết rằng đó là như thế nào, thế
nào thì người ta mới chấp nhận cho mình. Mấy con thấy điều kiện hoàn toàn gặp
khó khăn. Chứ đâu phải là mấy con muốn cất ở đâu thì cất, muốn làm sao thì làm
đâu, không phải dễ đâu!
Bởi vì về cái kiến trúc của một sự tu tập nó không phải là cái
kiến trúc của một cái ngôi nhà của dân ở bình thường. Nó là một cái tập thể của
một cái khu vực. Ví dụ như mười cái nhà, hai chục cái nhà nó phải có ngăn nắp,
nó có đường xá, nó phải có những cái cây trồng trên đó. Nó phải có một cái kĩ
thuật, cái mĩ thuật của một cái khu vực tu tập của mấy con. Chứ không thể nó lộn
xộn như những cái người dân, nhà dân cất.
Cho nên khi mình cất xong thì người ta lưu ý liền tức khắc.
Người ta thấy lạ lùng, các con hiểu chưa? Nhưng mà không làm như vậy thì làm
sao mấy con có chỗ để mà mấy con ở, mấy con tu tập, cho nên nó có nhiều cái
khó. Cho nên mấy con tưởng đâu có dễ đâu. Bây giờ chúng ta tập trung được như
thế này, đúng là chúng ta cũng có phước duyên lắm, chứ không phải dễ. Hôm nay
đây thì mấy con được nghe thì nó là một cái phước rất lớn. Chúng ta được nhà
nước ủng hộ, giúp đỡ cho mình được tu học nó cũng đúng cái thời điểm. Chứ còn
nếu không đúng thời điểm thì nó không có thể nào ngồi chung nhau mà được nghe
dạy như thế này.
Các con nghe Tu viện Chơn Như ngày xưa, đầu tiên Thầy mở cái Tu
viện này, đầu tiên thì có bốn người. Bốn người mà hôm nay chắc mấy người đó có
người… Bốn người đó chắc hôm nay, chắc họ cũng chết cũng gần hết rồi. Nghĩa là
như thầy Như Hải cũng chết mất rồi, rồi cô Bảo cũng chết mất rồi, rồi cô gì với
chú gì nữa ở Bình Dương nữa. Chắc mấy người đó chắc còn mà già lớn hết rồi.
Nhưng mà cái chú đó trẻ còn nhỏ, còn thanh niên. Lúc bấy giờ thanh niên thì
hiện giờ chắc có lẽ còn, nhưng mà cũng lớn tuổi rồi, không còn nữa.
(33:41) Cho nên vì vậy mấy con thấy, bốn
người về đây thôi. Thì trong cái giai đoạn đó nó khó khăn, Thầy đến Thầy đăng
kí cho bốn người ở đây tu học. Thì sáng Thầy đến, chừng giờ này Thầy đến Thầy
đăng kí, thì đúng mười hai giờ thì có công an đến mời bốn người đó đi ra huyện
liền tức khắc. Thì mấy con thấy nó đâu phải dễ đâu! Mà bây giờ chúng ta ngồi
đây được một số người như thế này, mà bình an như thế này thì mấy con cũng phải
biết trải qua bao nhiêu khó khăn. Như vậy chúng ta phải ráng nỗ lực tu tập.
Thầy muốn nhắc lại để thấy được cái gian nan, khổ sở vô cùng.
Người ta hỏi như thế nào mấy con biết: “Tại sao mà
những người này, mỗi người ở một tỉnh, một nơi mà đến tập trung ở đây? “ Do
đó thì mấy con thấy thì đây là một cái Tu viện mà, người ta nói mình đến đây để
tập trung mỗi tỉnh đến đây học tập làm cái gì đây? Đó!
Thật sự ra thầy Như Hải thì ở Nha Trang, cô Bảo thì ở Đồng Nai,
ở Long Đất, còn chú kia thì ở Bình Dương, còn cô gì đó cô ở dưới Đồng Tháp. Bốn
người bốn tỉnh, bốn nơi, nhưng mà lại về cái tỉnh Tây Ninh. Thì mấy con thấy
như thế nào?
(35:05) Cho nên buộc lòng cái người mà
người ta lãnh đạo đất nước thì người ta phải nghi ngờ thôi, người ta mời mình
lên. Thì do đó thì lúc bấy giờ, thì Thầy đến Thầy trả lời trong cái vấn đề đó.
Bởi vì đó là một cái Tu viện, nơi mà người ta về người ta tu tập. Do đó, thì
người ta nhốt một đêm, sáng hôm sau thì người ta trả bốn người này về. Và đồng
thời thay vì người ta giải thể cho mấy người này về, nhưng mà người ta cũng
tốt, người ta sẽ cho ở lại đây tu tập. Cho nên quý thầy được ở lại tu tập suốt
ba tháng, rồi sau đó rồi xin gia hạn thêm.
Rồi lần lượt người ta thấy rằng mình thật sự là những người tu
tốt. Lần lượt rồi mấy con tập cho đến hôm nay thì mấy con về tu viện rất là
bình an, không có gì hết. Đó là những cái bước đầu, vạn sự khởi đầu nan mà. Cho
nên hôm nay chúng ta được ngồi yên tu như thế này, được lập thành một cái Tăng
đoàn, cái Ni đoàn, và Cư sĩ đoàn, Nam Cư sĩ đoàn, Nữ Cư sĩ đoàn là chúng ta
thấy trải qua một cái quá trình thời gian dài chúng ta mới được như thế này. Đó
là cái phước báo cũng rất lớn!
Chứ cỡ như mà chúng ta không được tập trung thế này, thì còn có
nước Thầy ở trong hang thôi, chứ Thầy có làm chi cho cực, cất nhà cất cửa chi
cho cực mấy con.
Rồi hôm nay mới phát sinh ra thì để trợ giúp cho mấy con có nơi
để từ cái tu tập lớp thấp cho đến lớp cao nó phải có cái nơi. Cũng như cái
trường học thì nó phải có lớp một, lớp hai, lớp ba, lớp bốn. Mà đạo Phật thì
mấy con thấy trong Bát Chánh Đạo thì lớp Chánh Kiến cho đến Chánh Định, nó tám
lớp rõ ràng mà, chứ đâu phải một lớp đâu.
Tám lớp để thực hiện các pháp môn ba mươi bảy pháp môn mà gọi là
Ba mươi bảy phẩm trợ đạo. Tức là ba mươi bảy pháp môn đó để áp dụng vào tám cái
lớp tu học này.
Thì như vậy hôm nay mấy con về đây lần lượt mấy con thấy. Từ học
chung nhau về đây tu thì coi như chung nhau. Nhưng mà sự thật ra bắt đầu từ đây
mấy con thấy người thì ở lớp này, người thì ở lớp khác, chứ đâu thể nào mà ở
chung một lớp được. Thí dụ như bây giờ hiện giờ mấy con tập mới có một phút, mà
người ta tập năm phút, mười phút, ba mươi phút thì mấy con sẽ thấy rằng khác xa
nhau rồi, không thể nào giống nhau.
(37:23) Ví dụ như người tập một phút cho
đến ba mươi phút, mà giờ mới có một phút hà. Rồi người tập năm phút, rồi người
tập mười phút, người tập hai mươi phút, mà người được ba mươi phút. Mà người mà
tốt nghiệp thì coi như đây là cái lớp một. Thì cái người mà nhiếp tâm trong lớp
một thì từ một phút này mà cho đến ba mươi phút là hoàn toàn ở một lớp, một lớp
nhiếp tâm. Mà khi mà người mà nhiếp tâm được ba mươi phút xong rồi, thì cái
người này phải chuyển qua một cái lớp khác, bởi vì đó là tốt nghiệp qua lớp
khác để tu an trú. Mà cái người mà an trú được ở trong ba mươi phút rồi, thì
người ta sẽ tốt nghiệp qua cái lớp Tứ Niệm Xứ rồi. Các con thấy, mới đó mà
chúng ta đã phân chia lớp của chúng ta rồi, có rõ ràng người lớp này lớp kia.
Do đó bây giờ mấy con từ một phút này mà mấy con chưa đạt được
thì mấy con cứ ở cái lớp một này, mấy con tập để mà nhiếp tâm cho được. Đó, mấy
con thấy không? Cho nên vì vậy mà khi lần lượt rồi, mấy con sẽ có đầy đủ các
lớp. Bây giờ lớp một, rồi tới lớp hai, lớp hai rồi tới lớp ba, lớp ba rồi tới
lớp bốn, cho đến lớp thứ tám thì mấy con sẽ hoàn thành được con đường tu học
của mấy con. Đó, lần lượt Thầy sẽ mở mang các cái lớp.
Thì hôm nay như trong các cái lớp tu tập, như các cô thì mấy con
thấy như cô Liễu Châu này, cô Huệ Ân này rất là lớn tuổi rồi. Thầy cũng đang
lưu ý, cô Huệ Ân nhiếp tâm cũng tốt. Cho nên vì vậy mà tất cả những cái người
này được hướng dẫn cho họ để họ đi vào Tứ Niệm Xứ. Mà đi vào Tứ Niệm Xứ thì mấy
con thấy đức Phật đã xác định bảy ngày, bảy tháng, bảy năm chứng đạo.
Bởi vì khi mà nhiếp tâm nó không vọng tưởng, mà nhiếp tâm nó
không còn hôn trầm thùy, miên nữa thì lúc bấy giờ người ta sẽ đưa vào Tứ Niệm
Xứ. Mà Tứ Niệm Xứ thì bảy ngày. Nếu mà cái người này mà tâm bất động suốt trong
bảy ngày thì họ là người chứng đạo. Đâu có xa đâu, đâu có khó khăn đâu?! Đâu có
gì mà khó khăn?
(39:17) Nhưng mà khi mà ở trên cái trạng
thái bất động của Tứ Niệm Xứ để cho họ có những cái thần lực, có những cái nội
lực vĩ đại để họ muốn chết hồi nào thì chết, muốn sống hồi nào thì sống, thì họ
phải luyện Tứ Thần Túc. Thì từ Tứ Niệm Xứ, mà Tứ Niệm Xứ là nó đạt đạo rồi mấy
con. Nó đạt đạo rồi, cho nên nó luyện thần lực nó rất dễ dàng! Nhưng mà nó rất
đúng. Còn mấy con chưa đạt được cái Tứ Niệm Xứ mà mấy con luyện thần lực thì
không được, không cho phép mấy con tập luyện điều đó.
Cho nên vì vậy mấy con thấy trong cái sự tu học thì nó phải từng
cái lớp lang mà Thầy sắp sửa mở mang và khi mở mang thì nó phải có trường lớp.
Có trường lớp thì phải có nhà, có cửa, có cơ sở, chứ không thể nào mà không
trường lớp thì làm sao?! Bây giờ mấy con lên lớp rồi mà cứ để cho mấy con chung
chung như ở trong này thì sao được. Nó phải phân ra.
Cho nên ví dụ như phân ra thì phải cất thêm nhà cửa. Cho nên mấy
con thấy như cô Út cất thêm nhà cửa, ở ngoài kia Thầy cất thêm nhà cửa. Tất cả
những cái này là chuẩn bị cho cơ sở, trường lớp của mấy con. Đó, thì mấy con
thấy cái vấn đề phải có cái người học thì phải có trường lớp. Mà có trường lớp
thì phải có cấp, có lớp thấp lớp cao, chứ không thể nó chung chung một lớp.
Không thể một lớp mà dạy cả lớp một, lớp hai, lớp ba, lớp bốn chung trong một
lớp như thế này thì không thể được.
Một ông Thầy mà dạy mà nhiều cái cấp độ như vậy mà trong một cái
trường lớp như vậy, thì ngày xưa thì có cái lớp học bình dân. Thì trong những
cái lớp học bình dân, thì nó có tập trung những cái điều kiện. Bởi vì lúc bấy
giờ nó thiếu cái phương tiện, thiếu vật chất, cho nên người ta tập trung trong
một cái đình hoặc là trong một cái nhà nào đó. Rồi trong đó thì ông thầy giáo
ông dạy rất là vất vả, cực khổ!
(41:09) Dạy cái lớp một, những người mới
tập A, B, mới tập vần, tập chữ, mới tập số, mới học số, học chữ, mới tập viết.
Rồi dạy một người mà làm tính toán, rồi dạy những người mà làm văn, rồi dạy
những người mà cao hơn thì tất cả ở trong một cái lớp như vậy. Lát lại dạy
người này vầy, lát lại dạy người khác vầy, rất là vất vả!
Còn bây giờ tập trung vào trong một cái lớp, nó có cái trình độ
tương đương với nhau. Những người đó học một bài, một vở với nhau, ông thầy chỉ
dạy có một lần mà được năm người, mười người, hai chục người đều học một lượt.
Cũng như bây giờ Thầy giảng nó nhiều pháp như vậy. Chứ nếu mà
phân ra lớp rồi thì Thầy bây giờ một cái lớp mà nhiếp tâm, Thầy chỉ dạy nhiếp
tâm thôi, nó dễ cho Thầy. Bây giờ mà cái lớp mà an trú thì dạy cái lớp chuyên
an trú không, nó dễ cho Thầy. Một cái lớp dạy Tứ Niệm Xứ chuyên mọi người đó
đều học Tứ Niệm Xứ, nó dễ cho Thầy.
Mà dạy người cấp này, người cấp khác và đồng thời, các con thấy
có cái khổ! Là khi dạy cho người nhiếp tâm và cái người của cái lớp an trú tâm,
thì cái người nhiếp tâm này nghe cái lớp an trú tâm này lại về bắt chước tu tập
theo an trú tâm, thì nó lại trật. Các con hiểu chưa? Bởi vì nó phải khó!
Cũng như bây giờ Thầy dạy cho một người tu Tứ Chánh Cần- ngăn
ác, diệt ác thì cái người mà thay vì học để nhiếp tâm trong một phút này, hay
hoặc là mười phút này họ lại nghe cái này cũng hay, để mình về mình tập thử.
Thì cái thời gian của mấy con không tập đúng ở cái trình độ của lớp mình mà đi
tập cái lớp khác, thì Thầy thấy nó phí, rất là phí mà nó không đạt được kết
quả!
Bởi vì mình chưa có chuyên môn được về cái lớp của mình. Mà mình
chuyên môn cái lớp mình lại nghe cái pháp này cũng hay. Cũng như Thầy
nói: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”, thì
cái người mà tu Tứ Niệm Xứ thì họ đã hết hôn trầm, thùy miên thì họ sẽ ở được.
Mình thì còn hôn trầm thùy miên, còn vọng tưởng mà cũng làm thử, thì thấy như
vậy là có đạt kết quả không?
(41:13) Bởi vậy cho nên nghe thì nó hay,
nhưng mà cái trình độ của mình nó chưa đạt được. Mà mình lại ngồi chung trong
một lớp để nghe người ta giảng về cái pháp Tứ Niệm Xứ, rồi mình bắt chước theo
thì cái kiểu đó là mình từ cái chỗ thấp mà muốn trèo lên cao, coi như nó rớt
xuống, coi như là chết đó. Bởi vì do đó nó bị tưởng mấy con. Nó sẽ bị tưởng mất
đi! Đó.
Còn bây giờ người ta dạy cho cái người tu Tứ Chánh Cần- ngăn ác,
diệt ác cũng tác ý: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”, nhưng
cái người tu Tứ Chánh Cần nó cũng là câu tác ý giống vậy. Nhưng mà khi đó nó sẽ
sử dụng cái tri kiến của nó bằng cái sự học, bằng cái sự giới luật của nó, nó
đã sẵn ở trong cái đầu nó rồi. Cho nên khi mà có những cái niệm thì nó dùng cái
sự hiểu biết đó nó xả. Còn mình thì giới luật chưa có thông, đức hạnh chưa có
rõ ràng, học hành nó chưa có tới đâu mà cũng tập thử Tứ Chánh Cần để ngăn ác,
diệt ác, thì trong lúc bấy giờ cứ ức chế cái niệm đó, chứ có biết cách nào mà
xả, các con hiểu? Đó là dạy nó rất khó!